Xe ô tô đỗ dừng ngay trước cổng bệnh viện, lúc đợi cha mẹ Hùng vào được đến phòng bệnh thì đã không còn ai.
Bác sĩ trực ban nói, đã sớm đưa người tới phòng phẫu thuật, có lẽ là đang phẫu thuật rồi.
Tinh vô hồn ngồi ở ghế chờ phòng phẫu thuật. Loáng thoáng có tiếng ai đó gọi mình, cậu quay đầu. Là mẹ Hùng gọi.
Bà có lẽ vội đi, trên người còn mặc đồ trắng của quân y, hớt hải chạy lại. “Tinh, sao rồi? Được bao lâu rồi?”
“Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu anh Âm.” Tinh sụp đổ hoàn toàn. Cậu khóc lóc kêu lên.
“Ban nãy, ban nãy còn rất tốt mà. Sau đó, tự dưng tim ngừng đập. Mẹ ơi.”
“Được rồi, mẹ đây rồi. Mẹ đây rồi. Con đừng khóc. Con đừng khóc.”
Hai người bọn họ quá ồn, bác sĩ chỉ đành đi tới khuyên bảo. Tinh cũng lả
đi. Có lẽ là có cha mẹ Hùng tạm thời theo dõi nên buông lỏng một chút.
Dù sao cậu cũng đã không ngủ gần hai ngày rồi.
Mẹ Hùng nhờ bác sĩ đưa người đi truyền nước, còn có đưa đi nằm nghỉ. Cha Hùng ngồi túc
trực cạnh phòng phẫu thuật, gương mặt già nua vì suy nghĩ, lúc này lại
càng tiều tuỵ hơn.
Lúc lần nữa Tinh tỉnh lại, thì Hùng Âm cũng đã qua được cơn nguy kịch. Vẫn là phòng hồi sức cấp cứu ICU.
Mẹ Hùng thấy cậu bước qua, lo lắng hỏi. “Sao không nghỉ thêm lúc nữa? Mau ngồi đi, đừng đứng thế.”
“Anh Âm sao rồi ạ?” Tinh thấp thỏm hỏi.
“Chỉ là ngừng đập chút thôi. Giờ thì ổn rồi. Nhưng mà bác sĩ nói, khả năng cao sẽ rơi vào hôn mê, và sống thực vật.”
“Còn sống là được. Chỉ cần còn sống là được.” Tinh cũng không nề hà người nằm đó hôn mê. Chỉ cần có cơ hội, cậu sẽ giữ lại.
Mẹ Hùng cũng không nghĩ tới cậu lại chọn phương án như thế. Gật gật đầu,
bàn tay sau lưng cậu xoa xoa an ủi. “Cố lên con, cố lên.”
Hùng Âm ở trong phòng hồi sức một tuần, đợi các số liệu ổn định mới chuyển sang phòng bệnh khác. Chi phí bệnh viện đều do nhà nước hỗ trợ, gia đình bọn họ cũng chưa bị tài chính đè nặng.
Tin từ chiến trận dần chuyển
tốt. Qua một tháng, Hùng Tráng trở lại thành phố. Cậu ta mang theo rất
nhiều thư, xếp đầy cả một cái giỏ.
Tinh vẫn còn tức giận đám
người kia, nhất định không chịu để Hùng Tráng mở ra đọc cho Hùng Âm
nghe. Nhưng mà mẹ Hùng nói, nghe người quen nói hay trò chuyện cùng thì
sẽ tăng tỉ lệ tỉnh lại hơn. Lúc này cậu mới thôi.
Chị dâu Hùng
sắp xếp thời gian, bế hai đứa nhỏ lên cho Tinh gặp mặt. Hai đứa nhóc đã
được hai tuổi, lúc nhìn thấy ba liền chạy tới, bi bô gọi ba, ba.
Tinh ôm con trai, con gái, bế chúng đi nhìn cha của chúng, để hai đứa gọi cha lớn. Nhưng mà Hùng Âm vẫn không tỉnh lại.
Mỗi ngày nhìn bác sĩ và y tá thay băng cho Hùng Âm, từ lúc vết thương còn
đỏ máu, đến khi đóng vảy, rồi thành sẹo. Sẹo lồi lõm chằng chịt khắp cơ
thể. Vết bỏng cũng chiếm chỗ, lấp cả đám sẹo cũ.
Tinh cầm thuốc
bôi sẹo, bôi cho Hùng Âm. Lại xoa bóp chân cùng cơ thể để lưu thông máu. Những gì cần làm cho người thực vật, cậu đều làm.
Cha Hùng lợi
dụng quan hệ, mời nhiều bác sĩ trong nước tới để khám, hy vọng có thể
giúp Hùng Âm tỉnh lại. Cha Tinh ở nước ngoài nghe tin, cũng mang theo
một bác sĩ ngoại quốc về nước để khám. Nhưng mà cũng không khả quan.
Tinh tự mình cầm sách học tập, cậu thậm chí còn thi vào trường y.
Hai đứa nhóc cũng đã đến tuổi đi mầm non, lần đầu tiên được tới một trường
học với nhiều bạn khác, chúng lại hiểu chuyện đến lạ, chơi đồ chơi của
bản thân, còn có tự đọc sách.
Bẵng đi cái, đã qua mấy mùa xuân,
sắp tới là mùa hè thứ tư. Tinh cũng đã học ở trường y mấy năm rồi, thậm
chí còn xin được đến thực tập tại bệnh viện quân y, nơi Hùng Âm đang
điều trị.
Hai đứa nhóc cầm bằng khen học sinh ngoan lớp năm tuổi
đến bệnh viện, khoe với cha và ba. Phòng bệnh vẫn một kiểu trang trí với nhiều đồ dùng hỗ trợ chăm sóc bệnh nhân. Người trên giường, cũng chẳng
thay đổi gì so với năm đó.
“Cha ơi, nhìn này. Con được giấy khen.”
“Của anh chỉ được loại giỏi thôi. Của con được xuất sắc này.”
“Nào hai đứa, đừng đè lên người cha đấy.”
Tinh bưng chậu nước nóng đến, dự định lau người cho Hùng Âm. Công việc này cậu đã làm nhiều lần rồi, làm đến quen tay.
Hoà bình tái thiết lập, mọi người cũng dần trở lại với guồng quay công việc và sinh hoạt thời bình.
Cha Hùng cùng anh Hùng Kiêu trở lại cơ quan, xử lý các công vụ quốc gia. Mẹ Hùng thì làm quân y trong quân khu như cũ. Chị dâu vẫn làm bà nội trợ ở nhà, chăm chồng, chăm con. Hùng Tráng thì sau chiến tranh cũng nhận
bằng tốt nghiệp sĩ quan, đi vào cơ chế nhà nước.
Cha mẹ Tinh đã
trở lại trong nước vài năm rồi, xây dựng lại công ty và vận dụng cả quan hệ ở nước ngoài, trở thành một công ty đa quốc gia. Lúc hai ông bà tới
thăm, còn ôm cháu gái mà nói. Sau này cơ nghiệp của bọn họ, đều dành cho cháu gái cả.
Tinh chỉ cười. Cậu cũng không ép buộc việc này, còn nói, lúc đó hai đứa muốn theo đuổi ước mơ thì theo đuổi. Dù sao trong
nhà cũng không thiếu tiền, cho mấy đứa theo đuổi ước mơ đến khi ngộ ra
cuộc đời là được.
“Nếu vậy, mai sau con sẽ làm siêu anh hùng, giải cứu thế giới.” Phong cười khà khà, còn chạy quanh phòng bệnh.
Nhóc con càng lớn càng hiếu động, không chịu ngồi yên một chỗ bao giờ. Ngũ
quan cũng càng giống Hùng Âm, lúc cười lên, khoe hai cái má lúm đồng
tiền người lớn thấy yêu.
Tinh cười mỉm bế con gái ngồi qua ghế khác. Quay đầu lại thì thấy Phong đã leo cả lên giường.
“Đừng có nhảy trên giường nhé.”
Nói rồi tìm sữa hộp trong balo cho hai con. Hai đứa nhóc đều ghét cay ghét
đắng sữa trắng, nhưng mấy loại sữa có vị hoặc sữa chua uống lại cực
thích.
Thấy món yêu thích của bản thân, Phong cũng chẳng tha thiết sờ soạng ông cha nữa, nhảy qua người anh muốn sang bên kia.
Nhưng bàn chân ngắn ngủi kia có muốn nhảy sang cũng đâu thể nhảy qua cơ thể
người lớn một cách dễ dàng. Kết quả đó là hạ cánh ngay phần cánh tay của Hùng Âm, chúi đầu về mặt đất.
Tinh hô lên một tiếng hoảng sợ, vội vàng chạy lại đỡ con trai. Cũng may là không bị đập đầu xuống sàn.
“Ba đã bảo con thế nào? Không được nhảy trên giường! Giờ con thấy chưa? Con dẫm cả lên người cha rồi đúng không? Mau đi lại xin lỗi cha, nhanh
lên!”
Phong trưng cái mặt mếu máo mà khoanh tay đi lại chỗ cha lớn. “Con xin lỗi cha. Để con xoa xoa tay cho cha nhé.”
Cánh tay của Hùng Âm nhiều năm không cử động, cơ bắp sớm đã teo tóp đi ít nhiều. Thậm chí còn thấy rõ cả mạch máu xanh.
Phong mặt mày chù ụ xoa xoa nắn nắn bắp tay cho Hùng Âm, một lát sau chuyển thành đùa nghịch bóp bắp tay trên của anh.
“Ba ơi, bắp tay của cha to lắm nè.”
“Con xoa bóp cho đến khi nào ba kêu ngừng thì thôi. Đừng có nghịch.”
“Ai da, con xoa đau cha hả? Để con xoa nhẹ nha.” Bàn tay nho nhỏ làm nhẹ
nhàng hơn. Sau đó như sực tỉnh. “Ba ơi, cha động đậy nè! Ba ơi!”