Tinh ngồi ở trong nhà, đèn chỉ sáng một nửa, thậm chí còn nhấp nháy như
chực chờ sắp tắt. Hai đứa nhóc ôm đồ chơi, cho cả vào miệng mà gặm.
Mẹ Tinh từ trong bếp ra, bưng theo một tô mì hoành thánh. “Tắt bóng đèn đi con, để thêm chút nhỡ cháy bóng.”
Chiến tranh đã lan ra quá nửa quốc gia. Hôm qua điện đột nhiên bị ngắt do
trận dội bom vào nhà máy thuỷ điện phía Tây. Trên truyền hình cũng không ngừng truyền đi hình ảnh hoang tàn sau các vụ tấn công trên không và
hình ảnh quân địch tràn qua biên giới.
Chính phủ đã kêu gọi người dân di tản, ai có sức thì tranh thủ giúp quân nhân xây dựng tường rào,
ngăn cản bước tiến của quân địch.
Mắt thấy khói lửa sắp lan tới,
cha Tinh muốn đưa cả gia đình xuôi nam rồi đi nước ngoài. Máy bay dân sự vẫn có thể tự do đi trên bầu trời như lúc chưa chiến tranh. Nhưng Tinh
lại chưa có visa, tình cảnh hoá thành tiến thoái lưỡng nan.
Lúc
này, một nhà chị dâu cả của Hùng Âm cũng ghé qua chỗ bọn họ, nói là mẹ
Hùng cùng cha Hùng gọi tới, bọn họ có thể vào trong quân khu để tránh
nạn.
Cha Tinh cùng mẹ Tinh nghe thấy thế thì thở phào. Nhưng mà
bọn họ không theo Tinh cùng một nhà anh cả. Hai cha mẹ Tinh vẫn quyết
định ra nước ngoài, đợi khi nào mọi việc trong nước ổn định mới trở về.
Mẹ Tinh để lại toàn bộ đồ trang sức cho Tinh, còn có tiền mặt. Người phụ
nữ xa con gần hai chục năm, khó khăn lắm mới gặp lại thì chẳng được bao
lâu đã phải chia xa vì chiến tranh.
“Mẹ sang đó đừng lo lắng quá. Con sẽ cố gửi tin mỗi ngày.” Tinh an ủi bà, bàn tay cứng đờ vươn lên lau đi những giọt nước mắt.
Mẹ Tinh chỉ gật gật, tự an ủi chính mình.
Chị dâu cả Hùng Âm đánh xe việt dã qua, trên nóc xe chất đồ dùng sinh hoạt. Người phụ nữ bình thường hiền huệ, dịu dàng, lúc này lại biểu hiện đúng chất một người con dâu nhà lính, tháo vát xách lên vali của Tinh đặt
vào cốp. Lại nắm lấy vô lăng di chuyển xe ra khỏi nội khu.
Cha mẹ Tinh đợi đến khi chiếc xe việt dã đi xa mới trở lại vào trong nhà, thu dọn đồ của bản thân rồi chuẩn bị đi ra sân bay.
Đường phố lúc này vắng hoe. Thi thoảng lại có mấy chiếc xe ô tô phóng vội trên cao tốc, giống như có ma sau lưng.
Tinh ngồi sau với hai đứa nhóc, bên cạnh còn có hai đứa nhóc nhà anh cả Hùng Kiêu. Con trai lớn hiện đã là sinh viên ở trường lục quân, sớm lên
đường để đi tham gia chiến trường rồi. Hai đứa sinh đôi lớp bốn, hiện
được nhà trường cho nghỉ.
Chị dâu đánh tay lái, còn rất tỉ mỉ hạ nhỏ volume loa. Cô nhìn bốn đứa nhỏ đã thiêm thiếp ngủ, lúc này mới nói chuyện với Tinh.
“Lúc tới quân khu sẽ không thể rảnh rỗi như ở ngoài được. Ở đó có một chỗ
trông con trẻ của những người trong quân khu, hai chị em mình sẽ trông
những đứa trẻ đó. Nếu Tinh muốn tìm công việc khác thì cũng được.”
Tinh dạ vâng, dù sao hiện tại cũng chưa thể quyết định việc gì cả. Đợi tới
lúc bọn họ đến trước cổng quân khu, trải qua kiểm tra thân phận cùng rà
soát bom mìn, đích thân Hùng Kiêu qua để làm người đảm bảo mới có thể
tiến vào bên trong.
Nhìn một nhà bốn người bọn họ ôm nhau hạnh
phúc. Chị dâu có lẽ đã lâu chưa được gặp chồng, đôi mắt đỏ hoe ôm lấy
Hùng Kiêu, nức nở hỏi về con trai lớn.
Anh trai Hùng cầm lấy tay
lái, vừa đi xe vào nội khu đóng quân, vừa kể. Con trai lớn sau khi được
huấn luyện nhập học nửa năm thì thực hiện huấn luyện cấp tốc, đưa thẳng
tới biên giới.
Hùng Âm ở chỗ đó lăn lộn như cá gặp nước, cũng vừa được thăng lên đại tá, có thể thu người về bên dưới cho bản thân. Cháu
trai lớn cũng được thu về.
“Có chú hai trông nom, sẽ không sao
đâu.” Hùng Kiêu an ủi vợ mình, lại nhìn qua em rể. “Chú Tinh cũng đừng
lo lắng. Hùng Âm rất khoẻ, còn nói đợi tháng tới sẽ có dịp trở lại chỗ
này để nhận phong hàm. Lúc đó, hai chồng chồng chú có thể gặp nhau.”
Tinh dạ vâng một tiếng, lo lắng trong lòng ở trên cao, cuối cùng cũng hạ
xuống được. Kể từ lúc chiến tranh nổ ra, ban đầu có thể cậu còn tự an ủi bản thân mọi việc rồi sẽ ổn thoả nhanh chóng. Nhưng thời gian dài chìm
trong lo nghĩ, dù không phải của bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng từ bên
ngoài, không biết từ lúc nào, nỗi lo Hùng Âm không thể trở lại bắt đầu
nhen nhóm từ đáy lòng.
Nhưng cậu còn hai con, còn cha mẹ phải lo. Vẫn luôn không nói ra. Đến hôm nay mới xem như được giải đáp, thả lỏng thoải mái.
Bên trong quân khu đích thật gò bó hơn bên ngoài. Mọi người đều cần làm
việc. Mấy bé dưới mười tuổi đều bị gom lại trong một cái nhà trẻ, đứa
lớn trông đứa bé, một lớp gần bốn chục đứa lít nhít. Hai con của Hùng
Kiêu trên mười tuổi được đưa sang một lớp khác, buổi sáng hoàn thành
việc học của bản thân, buổi chiều sẽ phụ mọi người trong khu làm việc
nhẹ.
Từ cửa lớp trẻ em nhìn ra, mấy đứa nhỏ da trắng, da nâu,
quần áo sạch sẽ hay bẩn thỉu gì đó đều tụ lại quanh bồn hoa nhổ cỏ, lại
thu gom một chỗ, dự định đem cho bò ăn.
Tinh cầm mấy cái bình sữa mà chị dâu đã pha, đút cho ba bốn đứa nhóc ăn cùng lúc, vẫn không quên
trò chuyện với mấy đứa nhỏ mầm non đang tập vẽ.
Không khí ở chỗ này hoà thuận lại vui vẻ đến lạ.
Qua sáu giờ tối, mấy đứa nhỏ đều được cha mẹ đón về, hai đứa sinh đôi cũng
đã rửa xong tay chân, còn hái được một bó hoa dại mang qua cho mẹ, chọc
cho chị dâu cười cả tuần.