Sau đêm hôm mây mưa nồng thắm cảm tình, Tinh cùng Hùng Âm tựa đôi uyên
ương mới kết, xoắn xuýt bên nhau không rời. Chỉ hận không thể làm hình
với bóng, dán lên nhau tựa keo choá bền chắc. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ
đều hết mực yêu thương nhau, khiến người ngoài nhìn vào, không khỏi ghen tị.
Nói ngắn gọn, cả hai bị con đờ ĩ tình yêu bắt đầu quật sau một năm kết hôn.
Hùng Âm nấu nồi cháo huyết đem để lên mặt bàn, vẻ mặt vui vẻ chờ đợi Tinh ăn hết bát cháo. Cô bảo mẫu cũng đang xúc cho hai đứa nhóc mỗi đứa một bát con.
Tinh mặt mày nhăn nhó, ngồi trên ghế ăn cũng không thể ngồi thẳng, cứ như không xương, ặt ẹo trái phải. Hùng Âm nhìn liền biết,
thanh niên vẫn còn đau hạ bộ, chu đáo đem tới một tấm đệm.
Đệm ghế không hẳn là mềm, nhưng ít ra tốt hơn mặt ghế gỗ cứng ngắc.
Thanh niên ngồi ăn xong tô cháo huyết liền di chuyển ra phòng khách ngồi,
đúng hơn là nằm. Đến chơi với hai con cũng lười biếng không buồn quan
tâm đến.
Nhẩm tính, cũng phải hai, ba ngày rồi. Nhưng mà cứ như
thể vừa mới hôm qua. Lúc nhìn thấy Hùng Âm, cậu còn ngượng ngùng tránh
né như gái mới lớn vậy.
Không tính đến lúc dạo đầu kì quái, khúc sau đích thật là cũng rất thích. Làm cũng làm rồi, con cũng có rồi. Tâm lý cũng tự nguyện, cũng trở nên
thoải mái hơn, không còn quá bài xích như lúc đầu nữa.
“Đừng vừa ăn no đã nằm, đau dạ dày đấy.” Hùng Âm ra ngoài thấy thanh niên đang nằm ườn trên ghế, liền nhắc nhở.
Anh cảm thấy áy náy bản thân hành Tinh mệt đến như vậy, qua nay đều không
cho cậu động tay việc gì. Chỉ sợ nhỡ đâu khiến Tinh lưng đau thêm đau,
eo mỏi thêm mỏi.
Bàn tay luyện súng cầm dao nhẹ nhàng nhu nhu
trên eo người đang nửa nằm nửa ngồi, lực đạo không mạnh không nhẹ, khiến cho Tinh cảm thấy thoái mái không thôi.
“Qua mấy ngày nữa rồi
cậu thử dùng que thử thai đi.” Hùng Âm nhỏ giọng nói chuyện. “Que thử
tôi mua rồi, ở trên lầu. Nếu như không có, thì chúng ta cố thêm lần
nữa.”
Tinh lắc đầu nguầy nguậy ngay. Cậu còn đẩy tay Hùng Âm ra.
“Anh còn muốn hành tôi nữa à? Giờ tôi còn chưa hết mỏi eo, anh đã lên kế hoạch… Cái đồ không biết tiết chế.”
Biết là Tinh hiểu lầm mình,
nhưng Hùng Âm không có biện hộ, chỉ vươn tay trở lại chỗ cũ làm việc.
“Đừng cử động mạnh, nhỡ lại rách ra thì phiền lắm.”
Nhắc tới rách ra, Tinh lại tức giận. Lúc tiến vào cậu đã nghi rồi. Sau đó làm xong,
thấy Hùng Âm kiếm thuốc cho mình liền gặng hỏi, kết quả liền biết hạ bộ
bị rách. Thê thảm đến cỡ nào cơ chứ.
Trước lúc đi ngủ, Hùng Âm
giúp cậu bôi thuốc, tranh thủ xem tình hình, còn rất ngay thẳng mà nói.
“Đóng vảy rồi thì phải, không còn rách to nữa. Thuốc này đúng là thuốc
tốt.”
Tinh nghe xong vội vã kéo quần lên che mông mình, chui tọt
vào chăn ngượng ngùng giả ngủ. Mặt mũi đàn ông đều mất cả rồi, không
muốn nhìn thế gian nữa.
Hùng Âm chứng kiến, lại chỉ cười trừ, sau đó tắt đèn đi ngủ. Anh cảm thấy, chồng chồng với nhau, thi thoảng nói
mấy câu như kia cũng xem như là có tình ý đấy chứ.
*****************
Thời gian trôi rất chậm nhưng mà hai đứa nhóc lại lớn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới tuổi tập đi rồi.
“Con trai, qua đây với ba này.” Tinh vừa hô, vừa đập tay xuống sàn tạo tiếng động, thu hút con trai đang ngả nghiêng đứng cạnh cái ghế.
Nhóc
Phong đang vịn lấy cái chân ghế, bước đi còn chưa vững đã thấy ông ba
chào mời mình giữa nhà, liền buông tay muốn đi qua. Nhưng vừa buông tay
một cái đã ngã đập đầu xuống sàn.
Nhất thời tiếng khóc ré lên trong căn nhà rộng lớn. Mặt thằng nhỏ tèm lem nước mắt nước mũi, chỗ trán cũng đỏ lên một mảng.
Bảo mẫu lấy một viên đá lạnh chườm lên trên, vừa chườm vừa dỗ. Còn ba nhỏ thì ôm con gái đầy hối lỗi lắng nghe.
“Hai đứa nhỏ mới đang tuổi tập tự đứng, chứ chưa đi được đâu. Lần tới cậu
đừng khuyến khích chúng như thế.” Bảo mẫu vừa dỗ vừa dạy ba hai đứa
nhóc. “Ừ, ừ, bà thương. Đau con nhờ.”
Lúc Hùng Âm về liền nghe
được chiến tích của hai ba con, bất lực nhìn chồng rồi nhìn cục u trên
trán con trai. Cuối cùng vẫn là không nói gì.
Trời bắt đầu đổ mấy trận mưa phùn. Thế mà chẳng chóng sắp tới Tết. Mấy bộ đồ bà ngoại mang
qua cho hai đứa nhóc cũng sắp có dịp sử dụng rồi.
Căn nhà trang
trí đầy những dải đèn nhấp nháy, còn có chậu hoa cẩm chướng để ở giữa
hai ghế con của sofa, rực rỡ lại đầy màu sắc.
Tiếng nhạc Tết xập
xình, hai đứa nhóc nghe cũng lắc lư theo không ngừng. Ngấn cổ cũng theo
động tác ngửa đầu nhìn của hai đứa mà đùn thành một đống.
Tinh
cầm bộ đồ bản thân mặc Tết, bi thương phát hiện, mặc không vừa được nữa
rồi. Cúc quần gài vào không nổi, áo thì chui không qua được cổ. Đáng
thương như lúc đang mang bầu, không thể mặc vừa đồ vậy.
“Hay là đi mua đồ mới?” Hùng Âm đề nghị.
Tinh nhăn mày, hình như không ưng ý. “Giờ gần Tết rồi, đồ đắt lắm.”
“Mấy chỗ hàng hiệu giá niêm yết mà, sao lên giá được?”
Nghĩ cũng đúng, Tinh liền lấy lại tinh thần, chạy đi kiếm áo địu trẻ em, còn có xe đẩy, vác hai đứa nhỏ lên xe đi chơi.
Hùng Âm ở đằng sau chỉ đành cười bất đắc dĩ, cầm lấy chìa khoá xe làm tài xế.