Hôm nay là tiệc đầy tháng cho hai đứa nhóc. Trong nhà từ một tuần trước
đã rộn ràng người mang đồ tới để trang trí chuẩn bị làm lễ.
Hùng
Âm cố ý thuê cô giúp việc qua nhà một ngày để phụ giúp làm đồ cúng. Bản
thân cũng gọi cho bạn bè, đồng nghiệp ghé ăn lễ. Tinh muốn gọi cho mấy
thằng đệ, nhưng nghĩ tới chúng một đám rặt nát rượu và phá hoại, lại
thôi. Cậu hiện tại đã có con, không thể lông bông như chúng được.
Lễ cúng bà Mụ gồm mười hai chén chè nhỏ, ba đĩa xôi, ba bát chè. Chưa kể
lễ cúng cả Đức Ông với một con vịt lớn, một bát cháo lớn và ba chén cháo nhỏ. Mấy cái nồi to đùng nấu đồ cúng để tơ hơ trong nhà bếp, ai đi qua
cũng đều cẩn thận.
Hùng Âm quay người nhìn Tinh toan tiến vào thì đuổi ra. “Ở đây nóng lắm, cậu lên ngồi với hai đứa nhỏ đi.”
“Hai đứa nó ngủ rồi.” Tinh xuống dưới cũng chỉ là để kiếm có gì ăn hay không thôi.
Nghe được mục đích, cha hai đứa nhỏ quay vào trong bếp, lát sau trở ra với
một đĩa hai, ba cái chả cuốn và một cái đùi gà. “Này, ăn tạm trước nhé.
Một lát nữa cúng xong là có thể ăn rồi.”
“Chả chấm không có nước mắm à?” Tinh ngó vào bếp đòi hỏi.
“Chấm tương ớt được không? Chưa pha nước mắm.” Hùng Âm cũng rất kiên nhẫn mà
đáp lại, chiều chuộng lấy cho một cái bát con với tương ớt.
Tinh lúc này mới chịu đi lại lên phòng với hai đứa nhóc.
Hùng Âm trở lại phòng bếp, bàn tay thoăn thoắt mà múc ra mấy bát đồ cúng.
Một người họ hàng phụ việc đứng bên cạnh lên tiếng. “Vợ con có phước
thật đấy. Hồi xưa á, dì có mang thằng hai, cũng vừa đẻ xong thì đám nhà
bác cả, tay xách con xuống bếp mà làm việc í chứ. Làm gì có chuyện thảnh thơi xuống bếp lấy đồ ăn rồi trốn lên phòng đâu.”
Mẹ Hùng ở bên
cạnh nghe thấy thì nụ cười hơi cứng lại một chút, tuy vậy rất nhanh bà
đã nghe thấy tiếng Hùng Âm đáp lại. “Em ấy thân con trai mang thai nên
khổ cực hơn chút. Giờ là thời điểm nên nghỉ ngơi ạ.”
“Con trai mới càng phải mạnh mẽ. Gì mà yếu như đàn bà.”
“Thôi.” Mẹ Hùng ngắt ngang. “Chúng nó người trẻ tuổi, đâu có như chị em mình
ngày xưa. Xưa mình khổ chắc gì có ai thấu? Thời nay thôi thì chịu khó
chút, mình khổ rồi, để nó sướng. Hùng Âm, lấy cho mẹ cái bát múc cháo.
Xong rồi đi gọi xem, bao giờ ông bà thông gia tới.”
Hùng Âm dạ vâng rồi đi làm việc của mình. Anh biết mẹ đang giải vây cho mình.
Tiệc đầy tháng tất nhiên không thể thiếu nhân vật chính. Hai đứa nhóc được
vận bộ đồ đỏ chót may mắn nằm trong tay cha và ba, ngủ đã rồi nên hai
mắt mở thao láo nhìn xung quanh thấy ghét.
Dù không có sữa mẹ
chăm bẵm nhưng hai đứa cũng không đến nỗi còi cọc. Bốn cái má phúng
phình cùng hai cái má lúm đồng tiền khiến cho lúc chúng cười lên đáng
yêu vô cùng.
Thầy cúng đọc xong bài tế còn gửi cho hai đứa ít lộc cầu may, sau đó rời đi. Ông bà hai bé ôm quà bước lên, đều gói rất kín
nên không nhìn ra được bên trong là gì.
Mấy người đồng nghiệp của Hùng Âm tặng cho nhóc Phong một khẩu súng mô hình, với hy vọng sau này
bé cũng có thể cao lớn như cha của nhóc. Của Thi lại là một con búp bê
nhồi bông từ Pháp.
“Cả đội vào cửa hàng đồ chơi lựa đó.” Bọn họ nhớ lại vẻ mặt kỳ quặc của chủ cửa hàng và mấy khách hàng bên trong mà buồn cười.
“Cám ơn nhiều.” Hùng Âm mỉm cười nhìn con gái nắm lấy con búp bê nhồi bông. “Mọi người đi hướng này vào bàn nhé. Cứ tự nhiên.”
Tiệc đầy tháng trong nhà cũng bắt đầu. Hầu hết các món đều là đặt ở nhà hàng rồi mang qua nên không còn quá nóng, nhưng vị thì không ảnh hưởng quá
lớn.
Tinh ngồi vào bàn của bản thân, nhìn hai đứa nhóc được thả
vào xe nôi cạnh mình, còn vui vẻ vươn tay trêu ghẹo chúng. Mẹ Tinh nhìn
con trai vui vẻ chọc cháu mình, cũng không kìm được mà cười theo. “Được
rồi, mau ăn đi. Hẳn là hôm nay con mệt rồi.”
Thực ra thì cũng
không làm gì cả. Nhưng ít ra Tinh cũng không dám nói. Cậu lặng yên nhìn
trong bát nhiều thêm một con tôm đã bóc vỏ, Hùng Âm thấy cậu nhìn mình
thì nhìn qua, nhướn mày một cái như hỏi có việc gì.
“Tôi muốn ăn nhím biển.” Tinh chỉ đĩa nhím nướng mỡ hành trên bàn, còn nói thêm. “Mỗi phần con bên trong thôi, không cần vỏ.”
Sau đó hai bên phụ huynh nhìn con trai/ con rể đem đám phần ăn được trong
con nhím biển đặt vào bát Tinh. Thịt nhím biển tươi hoà cùng vị mắm
hành, thơm thơm và bùi của lạc. Ăn rất đưa miệng.
“Tinh thích ăn
nhím biển sao? Vừa hay nhà bạn mẹ mới mở cửa hàng hải sản. Có dịp chúng
ta qua đó làm một bữa ăn.” Mẹ Hùng thấy con rể ăn ngon, cũng vươn tay
lên cầm lấy một con ăn. “Anh chị thông gia ghé ăn cùng cho vui.”
“Cám ơn chị nhiều.” Mẹ Tinh cười vui vẻ, bản thân gắp miếng bò tới bát con
trai. “Hùng Âm gắp đồ ăn cho con nhiều như thế, có phải con cũng nên gắp cho chồng một miếng không?”
Tinh nhìn cái bát chỉ có vỏ tôm của Hùng Âm, vươn tay gắp lấy một miếng súp lơ xanh đặt vào bát anh. “Nè, của anh nè.”
Hùng Âm phì cười, gắp lên bỏ miệng. “Cám ơn.”
Cha Hùng hừ lạnh một cái. “Thế mà được à.”
Không khí trên bàn đều bị câu này đông cứng lại ngượng ngùng. Mẹ Hùng cười
cứng ngắc lại nhìn chồng mình, nhíu mày hích ông một cái.
Cha Hùng lại như không để ý tới, vươn đũa gắp một miếng thịt bò. “Nhìn cha đây này. Vợ, há miệng nào.”
Mẹ Hùng ngỡ ngàng, mấy người còn lại trên bàn còn ngạc nhiên hơn. Cha Hùng hếch mũi lên trời. “Phải đút tận miệng, như thế mới tình cảm. Nào, Tinh làm theo cha đi. Ông thông gia, ông cũng làm theo đi. Hâm nóng tình cảm vợ chồng hay chồng chồng đều rất quan trọng.”
Cha Tinh nhìn con trai, lại nhìn vợ mình, cũng ngượng ngùng gắp lên một đũa thức ăn. “Để anh đút em đi.”
Mẹ Tinh đỏ mặt há miệng mà ăn lấy. Sau đó năm cặp mắt nhìn chằm chằm vào
Tinh, chờ cậu thực hành. Tinh nhìn đũa thịt trong tay cũng không thể
không nhấc lên.
“Cám ơn cậu nhiều.” Hùng Âm nhai nhai mấy cái, đáp lại. Miếng ăn này đúng là phá lệ ngon hơn thật.
Những người còn lại trong bữa tiệc chứng kiến một màn này: Một tô cơm chó
không đủ nhét mấy chục miệng ăn, nhưng ba bát chắc chắn đủ…