Lâm Tử Sâm không nói bản thân có thể một tay che trời, nhưng cũng không vô
dụng đến mức không điều tra ra chân tướng của một vụ bắt cóc, nếu thật
sự một tên đồng phạm trong số bọn bắt cóc còn sống, không lý nào đến bây giờ anh mới biết.
Lại nói đến
vụ hỏa hoạn lần này, rõ ràng anh đã bố trí canh phòng nghiêm ngặt, nhưng cuối cùng lính của anh vẫn bị điều đi một cách ngoạn mục, hỏi ra mới
biết họ nhận được lệnh của anh phải trở về quân khu có việc cấp bách.
Đương nhiên họ cũng sẽ không tùy tiện rời đi ngay mà xác nhận lại với anh,
không ngờ có kẻ dám chuyển hướng cuộc gọi của quân đội, giả giọng và con dấu của anh che mắt nhóm lính.
Khi biết tin này, Lâm Tử Sâm có thể chắc chắn có một nhân vật lớn nào đó
đứng phía sau trợ giúp Lý Diệu Sinh che mắt anh, thế lực của người này
không nhỏ, nếu không sẽ không thể làm trơn tru như vậy được.
Người như vậy thật sự chỉ muốn trợ giúp Lý Diệu Sinh giết chết Lê Gia Bảo thôi sao?
Lý Diệu Sinh vẫn một mực phủ nhận tội danh mà Lâm Tử Sâm đã áp lên đầu mình, gã ta kêu gào:
“Em không có làm, anh không thể đối xử với em như vậy, anh là thiếu tướng,
không được tùy tiện gán tội cho người khác. Anh làm vậy mà không thấy hổ thẹn với Tuấn Hải ở trên trời sao? Anh ấy chết rồi, vợ con anh ấy lại
bị vu oan, em và Diệu Huy làm sao sống nổi đây?”
Ngay cả người chồng đã khuất mà gã cũng dọn ra chứng tỏ gã đã bị bức đến
đường cùng, nhìn biểu cảm của Lâm Tử Sâm, gã đoán hôm nay anh nhất quyết muốn gã nhận tội rồi.
Nhưng
sao Lý Diệu Sinh lại nhận tội? Nếu có đủ bằng chứng thì Lâm Tử Sâm đã
tống gã vào tù rồi, hiện tại tra hỏi sau lưng gã còn có ai không chỉ
đang thử lòng gã thôi.
Chỉ cần gã nhắc tới Tuấn Hải và Diệu Huy, anh chắc chắn sẽ mềm lòng tha cho gã một lần.
Tuy nhiên hiện giờ lòng của Lâm Tử Sâm đã như tro tàn. Ngay cả ý muốn chết
cũng có rồi, anh còn bận tâm đến sống chết của gã sao?
Vì thế chỉ thấy Lâm Tử Sâm mở cửa ra, người bên ngoài lập tức tiến vào
mang Lý Diệu Sinh đi, hơn nữa còn bịt miệng gã lại để tránh kinh động
người khác.
Địa điểm gã sắp tới là bệnh viện tâm thần, Lâm Tử Sâm muốn nhốt gã ở đó một thời gian, sau
khi nếm đủ khổ rồi mới bắt gã khai ra người đứng sau.
Nhưng Lâm Tử Sâm đã đánh giá cao sức chịu đựng của gã, chỉ mới ba ngày mà gã
đã la hét không chịu nổi, cuối cùng không biết có phải tinh thần thật sự gặp vấn đề rồi điên luôn hay không.
Lâm Tử Sâm đứng trước mặt nhưng gã ta không nhận ra anh, chỉ luôn miệng lầm bầm:
“Tôi không bị điên, tôi là omega tài giỏi nhất đế quốc, thiếu tướng cũng vì tôi mà tìm thế thân ha ha…”
Lâm Tử Sâm lạnh nhạt nhìn Lý Diệu Sinh diễn trò, đáy mắt chỉ còn lại cơn
sóng ngầm sắp sửa dâng lên thành sóng thần cuốn trôi mọi thứ.
“Hiện tại nếu cậu khai ra ai đứng sau điều khiển cậu, tôi sẽ để cậu ngồi tù.”
Ngồi tù với Lý Diệu Sinh bây giờ là một điều xa xỉ, ít nhất gã không bị coi
như kẻ điên mà bị ép uống thuốc còn bị tiếp nhận điều trị vô cùng đau
đớn, hơn nữa bệnh nhân trong này đều là kẻ tâm thần chính hiệu, gã sắp
bị bức điên thật rồi.
Lý Diệu Sinh nghe thấy giọng của anh lồm cồm bò tới ôm lấy chân anh tha thiết cầu xin:
“Em nhận tội, tất cả đều do em làm hết, anh bắt em ngồi tù đi, em không muốn ở trong này nữa đâu.”
Bắt cóc phóng hỏa gì đó cùng lắm chỉ chịu tù chung thân, cải tạo tốt có khi còn đã thả sớm, nhưng ở trong này nếu thật sự bị bức điên, nửa đời sau
của gã coi như bị hủy.
Lý Diệu Sinh ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt khiếp sợ không cách nào che lấp được.
“Em không hiểu anh đang hỏi gì, em đã nhận tội rồi, anh mau đưa em đi đi mà, em không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa.”
Lâm Tử Sâm nhíu mày, sau đó trầm giọng nói:
“Nếu đã cố chấp như thế thì cứ ở lại đây cho đến khi thành một kẻ tâm thần thật sự đi.”
Dứt câu anh lạnh lùng xoay người rời khỏi phòng giam bệnh nhân, mặc cho Lý
Diệu Sinh kêu gào thảm thiết sau lưng anh cũng chẳng buồn để ý.
Điều khiến anh quan tâm chính là đến cả Lý Diệu Sinh cũng không biết người trợ giúp mình là ai sao?
Nếu người nọ thật sự muốn giúp gã thì gã đã không dễ dàng bị anh nhốt vào
trại tâm thần tra tấn mà không làm ra một hành động nào rồi.
Nếu vậy thì mục tiêu người nọ muốn nhắm tới chính là… Lê Gia Bảo.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh lấy điện thoại ra gọi đi.
“Cậu điều tra tất cả vụ mất tích của omega trong đế quốc rồi tổng hợp đưa cho tôi, bất kể độ tuổi nào, miễn là omega.”
Cúp máy, trái tim trong lồng ngực của Lâm Tử Sâm đập bịch bịch, một tia vui mừng bổ dọc từ đỉnh đầu xuống tới gót chân, lôi anh ra khỏi đầm lầy
chết chóc.
Gia Bảo của anh chưa chết!
Cậu đang đợi anh đến cứu.
…
Bên trong một lâu đài xây giữa đảo nhỏ.
Dạ Phong đứng bên cạnh giường nhìn Lê Gia Bảo vẫn còn ngủ say, đã ba ngày
trôi qua rồi, cậu không tỉnh lại khiến anh ta rất lo lắng.
Nhưng bác sĩ đã nói cậu bị ngạt khói và bị thương, cần tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tỉnh lại nên anh ta chỉ có thể chờ.
Lúc này Dạ Nguyệt đi vào, thấy anh ta đang vuốt ve gò má của Lê Gia Bảo thì đầu lông mày khẽ nhúc nhích.
Cô ta tiến tới hỏi:
“Có phải anh đã biết trước chuyện một tên đồng phạm của bọn bắt cóc Lê Gia
Bảo còn sống hay không? Tại sao còn kêu em đi điều tra?”
Dạ Phong vẫn mãi mê sờ nắn gương mặt của Lê Gia Bảo không biết chán, nghe
em gái hỏi vậy anh ta cũng không giật mình, trái lại thản nhiên đáp:
“Em chỉ cần làm theo lời anh nói là được, đừng hỏi nhiều, anh không vui đâu.”
Nghe vậy Dạ Nguyệt mới biết bản thân chỉ là công cụ để anh hợp thức hóa kế
hoạch lấy lòng Lê Gia Bảo, lòng ghen ghét trỗi dậy, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên giường càng thêm cay độc.
Quả nhiên giống như lời bác sĩ nói, hôn mê đến chiều ngày thứ ba thì Lê Gia Bảo tỉnh lại, thấy Dạ Phong đang tựa đầu vào ghế bên cạnh giường mình
thì vội kêu anh ta dậy.
“Em tỉnh rồi à? Em hôn mê lâu quá làm anh sợ muốn chết.”
Nhìn biểu cảm lo lắng trên mặt anh ta, Lê Gia Bảo cảm động vô cùng, nhớ lại
cảnh tượng mình sắp bị thiêu thành tro trong nhà hoang, cậu vô thức rùng mình, hỏi:
“Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước lúc ngất đi em có nghe thấy tiếng còi xe cứu
hỏa và cảnh sát, Lâm Tử Sam đã đến sao?”
Ánh mắt của Dạ Phong hơi đổi, nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã điều chỉnh lại cảm xúc rồi đáp:
“Có lẽ em bị ngạt khói nên sinh ra ảo giác, sau khi bọn bắt cóc phóng hỏa
xong thì lập tức tẩu tán, lúc anh đến nơi ngọn lửa đã bùng lên dữ dội.”
Nói đến đây anh ta giơ tay ra xoa đầu cậu, mỉm cười nói:
“May mắn chúng ta đều an toàn.”
Lê Gia Bảo nhìn sang cánh tay của Dạ Phong thì phát hiện nơi đó có một vết bỏng rất dữ tợn, đồng tử của cậu co rụt lại, vội vàng hỏi han:
“Tay anh bị sao vậy?”
Dạ Phong thu tay lại, cười đáp:
“Lúc vào cứu em trùng hợp xà ngang rơi xuống ngay đầu em, anh đã lao tới đỡ
lấy. Yên tâm, anh là alpha, vết thương sẽ mau lành thôi.”
Lúc này Lê Gia Bảo thật sự tin vào lời Dạ Phong nói, cậu bị ảo giác mới
nghĩ Lâm Tử Sâm đến cứu mình, từ đầu tới cuối chỉ có Dạ Phong bên cạnh
cậu mà thôi.