Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lê Gia Bảo liên tục từ chối sự giúp đỡ của mình để sà vào lòng Dạ Phong thôi, Lâm
Tử Sâm đã không giữ được bình tĩnh.
Lê Gia Bảo có thiện cảm với Dạ Phong hơn, anh ta cũng chưa từng khiến cậu
chịu tổn thương như anh, hơn nữa hai người còn có khoảng thời gian ba
năm ở cạnh nhau, tất cả những điều này khiến anh cảm thấy rất bất an.
Dạ Phong cũng là một alpha cấp cao, thực lực địa vị không hề thua kém anh, lợi thế hoàn toàn hơn hẳn anh, thử hỏi sao anh có thể không gấp chứ?
Lê Gia Bảo nghe Lâm Tử Sâm hỏi mình câu này thì chỉ cảm thấy buồn cười,
vừa rồi còn nói tin cậu đấy, bây giờ lại nghi ngờ phẩm chất của cậu.
“Ngài thiếu tướng yên tâm đi, tôi sẽ không ngoại tình trước khi ly hôn, tam quan của tôi chưa vỡ nát tới mức đó đâu.”
Lâm Tử Sâm ghét nhất chính là giọng điệu chua ngoa này của Lê Gia Bảo, anh hít một hơi thật sâu sau đó áp sát người cậu rồi nói:
“Không có chuyện ly hôn đâu, anh không đánh dấu em là vì anh tôn trọng em, lúc trước anh hiểu lầm không quan tâm là lỗi của anh, anh sẽ bù đắp nhưng
nếu em dám thay lòng, đừng trách anh mạnh mẽ cắn nát tuyến thể của em
đấy.”
Lê Gia Bảo đẩy anh ra, nở một nụ cười chua chát, anh đang coi cậu là gì đây? Vật trong lòng bàn tay tùy tiện xoa nắn à?
Ngay cả một chút sự tôn trọng dành cho bạn đời cũng không có, anh kêu cậu làm sao dám đặt cược vào anh đây?
Nhưng anh sớm biểu hiện ra suy nghĩ của mình cũng tốt, tránh cho cậu nảy sinh suy nghĩ viển vông.
Lê Gia Bảo lau nước mắt, nhìn thẳng vào Lâm Tử Sâm rồi mở miệng:
“Tôi biết thân phận của mình rồi, hy vọng ngài thiếu tướng đừng nhúng tay vào chuyện của tôi.”
Sau đó cậu dứt khoát xoay người bước đến cửa văn phòng, trước khi rời đi, cậu hơi nghiêng đầu nói:
“Tính ra cha tôi cũng là ân nhân cứu mạng ngài, ngài lại lạnh nhạt mặc kệ con trai của ông ấy bị mẹ và em gái mình hành hạ suốt một năm, ba năm sau
tiếp tục dùng quyền lực ép buộc tôi ở bên cạnh thì mới chân chính là
vong ơn bội nghĩa đấy.”
Vừa nói xong Lê Gia Bảo hiên ngang bước đi, để lại Lâm Tử Sâm đứng thừ người ở tại chỗ một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
…
Tai tiếng ăn cắp thành quả của Lê Gia Bảo lên men dữ dội, hiện tại có lẽ
ngoài trẻ con ra thì dân cư toàn đế quốc đều đã biết đến chuyện này rồi.
Ban đầu còn có người lên tiếng vì Lê Gia Bảo, lâu dần không thấy cậu hoặc
Lâm Tử Sâm ra mặt thanh minh thì chỉ còn lại những lời chửi mắng thậm
tệ.
Họ cho rằng thiếu tướng không lên tiếng thì đây chính là sự thật, thân là chồng anh không thể ra mặt chỉ trích cậu thì cứ để họ.
Vì thế dân chúng dùng hết sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ để chửi Lê Gia Bảo, khi omega tố cáo cậu đọc được những dòng bình luận này thì rất vui mừng.
Ban đầu cô ta nhận
lời kẻ giấu mặt làm chuyện này cũng rất lo sợ, nhưng vì tiền thuê quá
nhiều nên quyết làm liều, ai ngờ bây giờ chẳng những có tiền mà còn có
danh tiếng, sau bài đăng kia đã có công ty mời cô ta về làm việc với giá cao rồi.
Nhưng hiện tại giá
trị con người của cô ta đã tăng lên, ai lại muốn làm việc cho mấy công
ty nhỏ nhoi kia chứ? Ít ra cũng phải tập đoàn lớn đến mời cô ta mới
chịu.
Rầm rầm rầm!
Trong lúc tâm trạng của omega nữ kia đang vui sướng thì tiếng đập cửa gấp gáp lôi cô ta về hiện thực.
“Ăn cướp hay gì mà đập cửa hoài vậy?”
Omega nữ vừa càm ràm vừa bước ra mở cửa.
“Chúng mày phá phách gì…”
Chưa nói dứt câu cô ta đã
nghẹn lại, cô ta cứ tưởng đám nhỏ trong khu phố tới làm phiền mình, ai
ngờ đứng trước mặt cô ta chính là một nhóm cảnh sát.
“Cô Lệ Á, cô bị tố cáo có liên quan đến vụ việc người tiêu dùng bị dị ứng
nặng sau khi sử dụng nước hoa Bean, phiền cô theo chúng tôi về trụ sở
lấy lời khai.”
Bean chính là
thương hiệu sản nghiệp của Lê Gia Bảo, cách đây vài tiếng có người tiêu
dùng nhập viện sau khi xịt nước hoa lên cổ, hiện tại sức khỏe của người
nọ đã ổn định nhưng nhất quyết muốn kiện người đã chế tạo ra loại nước
hoa độc hại này.
Lệ Á vừa biết chuyện hai chân lập tức mềm nhũn.
Vốn dĩ cô ta đăng bài tố cáo người ăn cắp thành quả của mình không chỉ đích danh ai nên không cấu thành tội vu khống, dù Lê Gia Bảo có đi kiện cũng không thay đổi được chuyện trên lưng cậu đã đeo danh cướp đoạt.
Cứ nghĩ trận chiến lần này cô ta thắng chắc rồi, ai ngờ đến bước này lại xảy ra chuyện.
Đế quốc nghiêm cấm sử dụng thành phần hóa chất gây kích ức cho cơ thể
người, một khi phát hiện sẽ bị phạt tù vài năm thậm chí chung thân cũng
có thể.
Tại đồn cảnh sát đế quốc.
“Tôi không liên quan đến chuyện này, nước hoa kia là do Lê Gia Bảo chế tạo
ra mà, sao lại đổ lên đầu tôi? Muốn bắt thì bắt anh ta đi chứ?”
Lệ Á hốt hoảng chỉ vào Lê Gia Bảo đang ngồi ung dung trước mặt mình, trông cậu không hề nao núng khi bị mời đến đồn cảnh sát.
Nghe đối phương đẩy trách nhiệm cho mình, cậu nói:
“Hiện tại trên mạng đều cho rằng tôi ăn cắp thành quả của cô mà bản thân cô
lại không lên tiếng phủ nhận vậy thì khi người tiêu dùng xảy ra chuyện,
cô đương nhiên phải trả giá. Ây da, tôi thân là phía sản xuất cũng bị
phạt nha, hình như là nộp vài chục triệu thôi, đỡ hơn ngồi tù nhỉ?”
Lệ Á nghe xong toàn thân càng run rẩy dữ dội, nếu cô ta ngồi tù thì tương
lai coi như mất sạch, hơn nữa cũng không biết Lê Gia Bảo có vì trả thù
cô ta mà giết cô ta trong tù hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Á hét lớn:
“Bây giờ tôi lập tức đăng bài thanh minh ngay, tôi đăng bài xin lỗi anh là được chứ gì?”
Lê Gia Bảo nhún vai nói:
“Ai tin? Cô có cả công thức kia mà, mọi người đều tin cô mới là chủ sở hữu của nước hoa kia nha.”
“Không không, tôi không biết điều chế nước hoa, là có người đưa tôi, người nọ cho tôi rất nhiều tiền muốn tôi giá họa cho cậu.”
Lệ Á điên cuồng giải thích nhưng cảnh sát vẫn không đoái hoài gì tới cô
ta, mắt thấy có người tiến vào định áp giải cô ta đi, Lệ Á hoảng loạn
nép vào góc tường khóc lóc cầu xin:
“Thật sự không phải tôi, tôi biết sai rồi, tôi không muốn ngồi tù đâu hu hu…”
Trông cô ta hiện giờ thật thảm hại, mà dáng vẻ thảm hại này hoàn hảo xuất
hiện trước hàng tỷ dân chúng thông qua camera phát sóng trực tiếp.
Chính Lê Gia Bảo đã mở phòng phát sóng này, tên căn phòng là “luận về cách đảo ngược tình thế”.