“Cái gì? Con cầu xin nó? Nó là cái thá gì mà con phải cầu xin nó?”
Bà Ánh nhìn Lâm Tử Sâm với ánh mắt khó tin, con trai của bà ta là thiếu
tướng tài giỏi nhất đế quốc vậy mà lại hạ mình cầu xin trước một omega
có xuất thân thấp kém, làm sao bà ta có thể chấp nhận chuyện này?
Lâm Tử Sâm lạnh lùng nhìn bà ta, miệng khẽ mở:
“Con yêu Gia Bảo, chỉ cần em ấy ở bên cạnh con, con có thể làm bất cứ chuyện gì thậm chí quỳ xuống. Mẹ, mẹ là người thân duy nhất của con, đừng bắt
con phải hận mẹ.”
Nói xong anh quay đầu bỏ đi, bà Ánh đứng lặng tại chỗ không sao nhúc nhích được.
Con của bà… sẽ vì một omega mà hận bà ta sao?
Tại sao? Tại sao từ cha đến con, không ai để bà ta trong lòng hết vậy?
Sự cô đơn lạnh lẽo vẫn còn quẩn quanh tâm trí khi chứng kiến chồng chết, bây giờ con trai cũng sắp không cần bà ta nữa rồi.
Toàn thân bà Ánh không còn chút sức lực ngã khụy xuống ghế sô pha, bàn tay
lạnh ngắt sờ soạng xung quanh nhưng không tìm thấy hơi ấm nào dành cho
mình, sau cùng bà ta chỉ có thể tự ôm lấy bản thân mà không ngừng run
rẩy.
Đột nhiên ánh mắt của bà ta trở nên ngoan độc, cả gương mặt vặn vẹo trông vô cùng hung tợn.
“Tiện nhân! Chúng mày chết hết đi!”
…
Bên trong bệnh viện.
Dạ Phong ngồi bên cạnh giường dạy bé Đậu lột cam cho Lê Gia Bảo ăn, nhận
được cam quý do con trai tặng, cơn đau khó chịu trên người cậu cũng biến mất.
“Anh Phong nè, em có thể nhờ anh một chuyện không?”
Dạ Phong đưa miếng cam đã lọt sạch tới bên miệng Lê Gia Bảo, cười nói:
“Chuyện gì anh cũng có thể làm cho em, đừng nói mấy từ như nhờ vả nữa.”
Lê Gia Bảo mỉm cười, cậu có tài đức gì mà có được một anh trai nhà bên tốt bụng như vậy làm bạn chứ? Có lẽ đây chính là những may mắn hiếm hoi
trong cuộc đời cậu.
“Em muốn
tiếp tục điều chế và kinh doanh hương liệu, em dự định sẽ dời nhân công
và xưởng từ đảo nhỏ đến đế quốc rồi phát triển rộng mô hình sản xuất ra
thêm.”
Lâm Tử Sâm đã cho cậu
cái danh phu nhân thiếu tướng thì cậu dại gì không tận dụng nó để thu
lợi cho bản thân. Hơn nữa cậu cũng muốn tạo dựng sự nghiệp để đứng vững
gót chân ở đế quốc, chỉ cần chịu đựng đến khi bé Đậu đủ mười sáu tuổi
thì cậu có thể thoát khỏi sự khống chế của anh rồi.
Dạ Phong thấy biểu cảm trên mặt Lê Gia Bảo đổi tới đổi lui, trong lòng
cũng lờ mờ đoán ra được ý định của cậu, anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng đặt
lên tóc cậu xoa xoa vài cái rồi nói:
“Anh sẽ giúp em mua đất trồng nguyên liệu và xây dựng nhà xưởng, sau đó lại
đưa nhóm của chú Cương tới đế quốc. Bây giờ nhiệm vụ chính của em là
tịnh dưỡng cho thật tốt, ngày em xuất viện chỉ việc làm ông chủ là được
rồi.”
Nghe lời trêu chọc của Dạ
Phong, Lê Gia Bảo đang đau cũng phải bật cười, bé Đậu thấy ba và chú
Phong cười bèn cười theo, trông ba người không khác gì một gia đình hạnh phúc cả, thông qua camera giám sát, Lâm Tử Sâm nhìn hình ảnh này trong
lòng vừa ghen tị vừa chua xót.
Nếu lúc trước anh tỉnh ngộ sớm hơn, không tiếp tục bị ám ảnh lúc nhỏ đeo
bám thì có lẽ người khiến Lê Gia Bảo cười vui vẻ là anh rồi.
Lâm Tử Sâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Dù ghen tị đến cách mấy anh
cũng sẽ không buông tay người mình yêu, cậu biến mất không dễ gì anh mới tìm lại được, lỗi lầm lúc trước cứ để anh từ từ chuộc lại đi.
Nghĩ thông suốt, Lâm Tử Sâm mở mắt ra, sau đó nhìn vào camera cá nhân, sắc mặt nghiêm túc rồi chậm rãi mở miệng.
Một lúc sau trên trang mạng độc quyền của thiếu tướng xuất hiện một đoạn
ghi hình, dân chúng ngưỡng mộ vị anh hùng này thấy thế lập tức đua nhau
ùa vào, lượng truy cập quá lớn suýt thì hệ thống mạng đã bị sập, người
dùng bị đá ra không ít, nhưng cũng có rất đông người xem được đoạn ghi
hình kia.
“Cái gì thế này?
Thiếu tướng công bố sự trở về sau ba năm mất tích của Lê Gia Bảo, còn
bày tỏ sự hối hận của mình khi không chăm sóc tốt cho cậu ấy?”
“Ngài ấy còn giải thích rõ nguyên nhân kết hôn với Lê Gia Bảo, đó là vì tình yêu, không phải do ngài ấy bị ép như lời đồn sao?”
Dân chúng xôn xao, họ tôn kính Lâm Tử Sâm như một vị thần vĩ đại, những thứ ảnh hưởng đến danh dự của anh đều khiến họ căm phẫn đến tận xương tủy,
chính vì thế khi tin đồn Lê Gia Bảo nhân cơ hội trả ơn để ép anh kết hôn xuất hiện, họ đã coi cậu trở thành kẻ thù số một.
Sự căm ghét đó chưa bao giờ vơi đi, thậm chí nghe tin cậu mất tích họ còn
hả hê chúc mừng. Vậy mà hiện tại thiếu tượng tự mình ra mặt nói yêu
người mà họ đã sát phạt?
Thế bây giờ họ đi xin lỗi còn kịp không?
Bên trong phòng bệnh, Lê Gia Bảo xem đoạn ghi hình của Lâm Tử Sâm mà trầm
ngâm không nói gì. Cậu thật sự không ngờ anh lại dám mang thể diện của
mình ra để bảo đảm địa vị cho cậu.
Có những lời này của anh, sau này ra đường cậu sẽ không còn lo lắng có kẻ
đột nhiên nhảy ra tấn công mình như ba năm trước nữa, đồng thời một khi
hương liệu của cậu được tung ra thị trường, toàn dân sẽ vì nể mặt anh mà ủng hộ sản phẩm của cậu.
Lê
Gia Bảo cười khổ, cậu cố gắng mấy năm nay lại không bằng vài lời nói của Lâm Tử Sâm, chênh lệch quá lớn khiến lòng cậu cảm thấy không được thoải mái.
Lúc này ông Hữu đi vào nói:
“Cô bạn thân lúc trước của con tên Jessica gọi tới muốn gặp con để thăm hỏi này.”
Lê Gia Bảo nhíu mày, Jessica đúng là bạn thân của cậu khi còn học cấp ba,
nhưng kể từ sau khi cậu kết hôn với Lâm Tử Sâm, cô ta đã công khai chửi
mắng cậu là đồ không biết xấu hổ trên mạng xã hội rồi, vậy mà bây giờ
lại muốn tới thăm hỏi sao?
Nực cười!
“Không gặp.” Lê Gia Bảo thẳng thừng từ chối.
Bạn bè lúc trước của cậu không chỉ có một mình Jessica, nhưng chỉ vì cậu
kết hôn với Lâm Tử Sâm mà họ hùa nhau tẩy chay làm nhục cậu khắp nơi thì bây giờ còn muốn nối lại tình bạn làm gì?
Những mối quan hệ bị đánh mất vì cuộc hôn nhân thất bại này, cậu không muốn tìm lại nữa.