Trước đó Giản Tiểu Tinh cho rằng người Sử Sùng Kinh nhằm vào phần lớn là cô, dù sao trước kia đội đua Hồng Tinh tuy rằng không nổi tiếng, nhưng
dưới sự cố gắng của Y Siêu Quần vẫn có thể tồn tại rất tốt, hiện tại Sử
Sùng Kinh mới xuất hiện tìm đến gây phiền toái, nguyên nhân lớn nhất rất có thể là do cô. Cô đoán rất có thể Sử Sùng Kinh hận Giản Phi Thừa, nếu Giản Phi Thừa không có không biết nhìn người, liền sẽ không vì Uông Xu
mà mang Triển Tiêu tới, chính sự tồn tại của bà ta là nguyên nhân lớn
nhất dẫn tới việc Triển Tiêu nổi điên hủy diệt đội đua xe Hồng Tinh, nói cách khác có thể hiểu là do hắn ghi hận bản thân mình không dưng bị
liên lụy chịu tội chung, nên nhìn cô không thuận mắt.
Nhưng hóa
ra không phải như vậy, hắn làm như vậy là muốn hủy diệt toàn bộ đội đua
xe Hồng Tinh, điều này còn không thể tha thứ được hơn so với việc nhằm
vào cô.
"Vốn dĩ ông ta đã không bình thường, em phải biết rằng
ông ta mở đua xe tử thần cũng không khác gì mua bán mạng người, không
bình thường mới là bình thường." Phong Đường tiếp tục gỡ nắm đấm nhỏ của cô.
"Khi nào chúng ta trở về?" Giản Tiểu Tinh hỏi, không có lý
nào bị đánh mà không đánh trả, lần này đội đua xe Hồng Tinh chịu thiệt
lớn như vậy, Tần Hồng và Hách Gia bị uất ức lớn như vậy, chuyện này sẽ
không thể cứ thế mà bỏ qua được, hơn nữa hắn đã ra tay một lần không thể tránh được khả năng hắn sẽ tiếp tục ra tay lần thứ hai, thù mới hận cũ, cô cần phải chấm dứt nó.
"Ngày mai."
Bên kia, bên trong
phòng trà, hương trà lượn lờ trà hương quanh quẩn ở bốn phía, khiến mọi
người có cảm giác thật thanh mát tự nhiên, nước sôi được rót vào chén
sứ, đôi tay thư thái nhẹ nhàng không kém phần mềm mại của người đẹp kết
hợp với chén trà, đẹp không kể xiết.
Bên ngoài hành lang trong
viện, nước đọng trên phiến lá trúc không thể giữ được rơi xuống đất,
phát ra tiếng vang khi rơi xuống mặt đất, tiếng nước mang đến cảm giác
mát lạnh. Những cây hoa anh đào bên cầu vẫn còn nở rộ những bông hoa anh đào màu hồng và trắng vào tháng Tư nhưng bây giờ đã tươi tốt và xanh
tươi. Đó vẫn là một ngôi nhà mà lão phu nhân quen thuộc, chủ nhân và
khách chỉ có khoảng 10 người, cộng thêm những người giúp việc và bảo vệ
canh gác ở nơi này, tổng cộng có gần trăm người sống ở đây nhưng họ luôn giữ thái độ dè dặt nhưng kiêu ngạo. Yên bình.
Là người đứng đầu
của một gia tộc lớn, tâm tư của lão phu nhân không phải là thứ có thể dễ dàng lay chuyển. Nhưng lúc này bà ấy nhìn những cô gái nhã nhặn lịch sự trước mắt, rồi lại nhớ lại hành vi động tay động chân vào Giản Tiểu
Tinh giống như những kẻ u mê không lối thoát, trong lòng thật sự không
thể nào có thể giữ bình tĩnh nổi. Dù sao đời này của bà, ngoại từ lần
kết hôn với ông của Phong Đường ra, thì trước nay chưa từng bị vả mặt.
"Xem ra các ngươi ở chung với Giản tiểu thư vô cùng hòa hợp. Đúng là khiến
ta cảm thấy ngoài ý muốn." Khi bà nói những lời này, trên mặt không hề
có cảm xúc gì. Từ chỗ A Cúc, bà đã biết được quá trình Giản Tiểu Tinh
thu phục các cô gái, vốn dĩ ban đầu còn khịt mũi coi thường, bởi vì bà
cảm thấy Giản Tiểu Tinh cũng chỉ dựa vào Phong Đường mà thôi, nếu không
có Phong Đường, các cô gái sẽ không sợ cô cũng sẽ không muốn lấy lòng
cô. Nhưng sau đó bà mới phát hiện ra, mặc dù sự thân thiết của họ với
Giản Tiểu Tinh có năm phần giả nhưng cũng có năm phần thật. Mới có mấy
ngày trôi qua mà thôi, trong khi đó các cô cũng đều là hạng hoa ăn thịt
người, điều này thực sự khó có thể tưởng tượng được.
"Giản tiểu thư đúng là khiến cho người ta yêu thích." Soga Ri mỉm cười nói.
Những người khác tỏ vẻ đúng là như thế thật.
Lão phu nhân: "Thế nào là làm cho người ta thích?". truyện kiếm hiệp hay
"Cái này tôi cũng không biết phải nói như thế nào, có lẽ ngài ở cùng với cô ấy nhiều một chút thì sẽ biết thôi."
Đương nhiêu các cô không thể dễ dàng thích một người nào đó được, tuy rằng
các cô có chút cảm kích vì cô không kể lại với Phong Đường và cũng không để Phong Đường so đo tính toán về hành vi của các cô. Nhưng điều đó
cũng không thể khiến các cô có thể đạt tới độ vô cùng biết ơn sau đó hóa thù thành bạn được, ngay từ đầu những lời xin lỗi đó cũng đều có mục
đích lấy lòng. Suy cho cùng thì Phong Đường thật sự yêu cô, vậy thì việc lấy lòng cô chính là lấy lòng Phong Đường, so với Phong Đường thì cô dễ đối phó hơn rất nhiều. Nhưng giữa người với người, đôi khi không cần
biết là có mục đích riêng hay là thật lòng, chỉ cần giành thời gian ở
chung, thì sẽ cảm nhận được sức hấp dẫn hoặc những khuyết điểm khiến
người ta chán ghét..
Giản Tiểu Tinh không thể nghi ngờ gì chính
là loại người mà trước đây các cô chưa từng gặp qua, cô có tính cách
tích cực và lạc quan, bản chất đơn giản lương thiện, nhưng cô không phải là kiểu người tốt bụng, tích cực và lạc quan mà không biết chút nào về
sự đen tối xấu ra của thế giới này. Ngược lại, cô hiểu rất rõ, cũng rất
ghi thù, nhưng lại có tấm lòng rộng lượng, còn rất có tham vọng, có tham vọng của riêng mình nhưng cũng sẽ không khinh khi tham vọng của người
khác.
Trước kia, những người tới đại trạch làm khách đôi khi sẽ
lộ ra vẻ khinh bỉ và coi thường bọn họ, những người đó cảm thấy ở thời
đại này rồi mà các cô còn tập trung tại chỗ này chờ đợi được lựa chọn,
đó không khác gì là mất tôn nghiêm, không đáng được tôn trọng. Mặc dù cô luôn trưng một khuôn mặt lạnh nhạt từ chối các cô, nhưng các cô lại
chưa bao giờ nhìn thấy sự coi thường trong mắt Giản Tiểu Tinh.
Một người biết rõ thế giới này cực kỳ tàn nhẫn, nhưng lại sống có ước mơ,
giữ được tôn nghiêm, tốt bụng và chân thành, thậm chí sẽ không dễ dàng
phân biệt đối xử với người khác bằng sự phán xét của chính bản thân
mình, lớn lên lại còn đáng yêu như vậy, thực sự rất khó để người khác
không thích cô. Đặc biệt là dáng vẻ cô khó xử, muốn tránh các cô mà
không tránh được, rất khó để các cô không khơi dậy tâm lý muốn trêu chọc cô, đôi khi quá đà bộc lộ luôn thiên tính cuồng con gái của các bà mẹ.
Lão phu nhân nghe các cô nói, trong lòng hừ một tiếng, nghĩ thầm ai có thời gian rỗi mà ở chung với cô chứ. Sau đó quay đầu lại ghét bỏ cô bé có
chỉ số EQ thấp kia, không biết đường tới lấy lòng bà, chỉ sợ chưa từng
nghe đến năng lực lấy gậy đánh uyên ương của bà.
Bà nghĩ vậy,
trong lòng Giản Tiểu Tinh phảng phất như có linh cảm gì đó, sau khi ăn
xong cơm tối, lúc lão phu nhân đi dạo tiêu cơm, Giản Tiểu Tinh lập tức
đi theo. Lão phu nhân thấy cô cuối cùng cũng biết đường đi lấy lòng bà,
còn dặn dò riêng Soga Ri để các cô đừng đi theo.
Đình viện rất
rộng và đẹp, cây cối hoa cỏ được sắp xếp một cách có trật tự đúng vị
trí, cây cầu nhỏ có nước chảy ngang qua, bụi cây hoa anh đào, trong
không khí không hề có cảm giác bụi bặm, chắc hẳn tốt không ít nhân lực
để chăm sóc dọn dẹp mỗi ngày.
Giản Tiểu Tinh vừa đi bên cạnh vừa
thưởng thức, thỉnh thoảng sẽ có người đứng dậy khom lưng cúi đầu chào
hai người, Giản Tiểu Tinh nghĩ thầm Phong Đường lớn lên trong hoàn cảnh
này thảo nào có phong thái không khác gì một vị vua.
"Lão phu
nhân." Giản Tiểu Tinh vẫn có chút lo lắng, tuy rằng với cảm giác nhạy
bén của cô mà nói, cô cảm thấy chắc hẳn lão phu nhân cũng không tới mức
không thích cô.
Lão phu nhân liếc nhìn cô, vẻ mặt hỏi có chuyện gì.
"Bà cảm thấy những lời cháu nói lần trước như thế nào ạ?" Giản Tiểu Tinh
đứng ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn bà, lão phu nhân có dáng người cao ráo và thanh lịch, dù tuổi đã lớn nhưng vẫn cao 1m6. Gen của Phong Đường rất
tốt, là sự kết hợp hoàn hảo tổ hợp cao ráo, đpẹ trai, giàu có của cả ông lẫn bà, chẳng trách lớn lên lại yêu nghiệt như vậy.
"Lần trước
cô nói những gì? Đừng hy vọng ta sẽ nhớ rõ, ta thật sự rất bận, không có thời gian đâu mà đi nhớ những lời nói của con mèo ba chân nào đó." Vẻ
mặt lão phu nhân lạnh lùng, cao ngạo rất giống với vẻ mặt kiêu ngạo của
Phong Đường kia.
Giản Tiểu Tinh cảm thấy nếu đem tính cách của
Phong Đường thay thế bằng tính cách của lão phu nhân thì bà ấy cũng
không đáng sợ như vậy. Cô chớp chớp mắt, sờ cái mũi, ngại ngùng nói:
"Tóm lại là cháu rất lợi hại, sánh đôi với Phong Đường hoàn toàn không
thành vấn đề."
"Hừ, đúng là không biết xấu hổ." Lão phu nhân hiểu biết rộng nhưng thật sự chưa từng gặp qua cô gái nào dám nói chuyện với mình như vậy, lại còn tự tiến cử bản thân, phải nói là rất ngạo mạn và, là thật chưa thấy qua cái nào nữ hài dám như vậy cùng nàng nói chuyện
như vậy tự tiến cử, có thể nói là phi thường cuồng vọng cộng thêm không
hề biết xấu hổ là gì. Điều này thực sự đã thành công thu hút sự chú ý
của bà.
"Phong Đường cũng thường xuyên mắng cháu như vậy."
"Đáng đời." Bà nói có vẻ hả hê.
"Đúng rồi, thực ra cháu có chuyện muốn nhờ lão phu nhân giúp đỡ." Giản Tiểu
Tinh lấy điện thoại ra, click mở album đưa cho lão phu nhân, "Bà thích
cái nào?"
Giản Tiểu Tinh đưa cho bà xem vài bức ảnh chụp kim
cương, đây là lý do chính mà cô muốn đi tản bộ cùng lão phu nhân. Năm
trước cô đã nghĩ đến việc mua một viên kim cương vào dịp sinh nhật Phong Đường, đến tận bây giờ ý định này vẫn chưa biến mất, chỉ có điều lúc đó trong túi không có nhiều tiền, nên không mua nổi, lúc này đã tiết kiệm
được một ít tiền, hơn nữa cộng với tiền thưởng có được khi đạt giải
thưởng cũng đủ để mua một viên. Tuy rằng chắc chắn không thể nói là cái
gì đặc biệt cao cấp, nhưng cũng rất sáng loáng. Một viên không màu, một
viên ngọc xanh, một viên màu xám, còn có một viên màu xanh lục, cô cảm
thấy miễn cưỡng xứng với một phần mười vẻ đẹp của Phong Đường.
Cô ưng ý vài viên, nhưng chỉ có thể mua nổi một viên, không biết chọn cái
nào thì tốt, thẩm mỹ và cá tính của Phong Đường thừa hưởng của lão phu
nhân nhiều như vậy, vậy nếu bà thích thì chắc chắn Phong Đường cũng sẽ
thích.
Lão thái thái ghét bỏ nhìn vài lần, nghĩ thầm thủ đoạn
đúng là vẫn cũ rích như cũ? Còn biết đường mua trang sức lấy lòng bà? Bà có thứ gì tốt mà chưa từng nhìn qua?
"Ai sẽ muốn món đồ xấu xí như vậy chứ."
Không ngờ tất cả những lựa chọn tỉ mỉ của cô lại bị chê là xấu xí, vẻ mặt
Giản Tiểu Tinh như chịu đả kích lớn, "Cái nào cũng đều chướng mắt sao?
Cháu cảm thấy chúng rất sáng mà." Lấp lánh tỏa sáng thật xinh đẹp a!
"Đá cuội ta dẫm dưới chân dẫm còn sáng hơn chúng thì có."
"Nhưng tạm thời cháu không thể mua nổi món tốt hơn...... Cháu cảm thấy Phong Đường cũng không tới mức ghét bỏ đâu QAQ."
Lão phu nhân đang định tiếp tục châm chọc thì lập tức ngẩn ngơ, "Cháu vừa mới nói cái gì? Thứ này là mua cho Phong Đường?"
"Vâng......" Giọng nói buồn buồn không có sức sống. Cô còn đang tưởng tượng sau khi
Phong Đường nhận được món quà này sẽ vui vẻ cỡ nào, kết quả bị lão phu
nhân bắn một mũi tên lớn.
"...... Vì sao cháu lại muốn mua kim cương cho thằng bé? Không lẽ cháu định cầu hôn nó?"
"Không phải đâu ạ, cháu không định cầu hôn Phong Đường." Giản Tiểu Tinh lập tức mặt đỏ, liên tục xua tay.
"Vậy cháu nói thử xem vì lý do gì lại muốn mua kim cương tặng nó?" Bà lão
cảm giác vô cùng bất ngờ, trong cuộc đời của bà, chỉ thấy đàn ông mua
trang sức kim cương cho phụ nữ, chưa từng thấy phụ nữ nào lại đi ma
trang sức kim cương cho đàn ông.
Giản Tiểu Tinh lại cảm thấy bà
hỏi chuyện này mới kỳ quái, "Không vì lý do gì cả, chỉ là muốn tặng cho
anh ấy thôi. Ngài không cảm thấy đồ vật đẹp như vậy rất xứng với anh ấy
sao?"
Muốn tặng quà cho người mình thích không phải rất bình
thường sao? Đâu phải cứ có lý do mới có thể tặng được, cũng không cần
biết đó là ngày nào, muốn tặng vừa hay lại có tiền thì cứ tặng thôi. Suy nghĩ này được hiện lên rõ ràng trong mắt cô gái trẻ.
Lão phu
nhân nhìn cô, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Chỉ sợ cô bé này ăn cháu
trai mình không sót chút nào. Cho dù có một ngày bọn họ thực sự chia
tay, thì cũng sẽ là cháu trai mình nhớ cô cả đời, hơn nữa thời gian càng lâu, những ký ức này càng sẽ tra tấn nó.
Hừ, bà cũng coi như đã hiểu vì sao đứa cháu trai ưu tú của mình lại coi trọng cô. Còn cả những lời đám người Soga Ri nói.
Vẻ mặt Lão thái thái tỏ ra ghét bỏ một lần nữa nhìn lướt qua điện thoại
Giản Tiểu Tinh, nhìn kỹ một lần, sau đó nói: "Chọn cái nổi bật nhất
trong số những cái này vậy, xanh lục đi."
"Phong Đường sẽ thích cái này sao?" Giản Tiểu Tinh vừa mới chịu đả kích nên đánh mất lòng tin.
"Làm sao, cô còn định trông cậy vào bà lão này sẽ an ủi cô chắc, dạy cô làm thế nào để lấy lòng cháu trai ta?"
"......" Chẳng trách tính khí Phong Đường thất thường như vậy, hóa ra là do bà cụ này dạy hư.
......
Sáng sớm hôm sau Giản Tiểu Tinh trở về nước cùng với Phong Đường.
Tần Hồng và Hách Gia nhờ sự đất nước và dư luận giúp đỡ gây áp lực nên cũng nhanh chóng được tuyên vô tội và được thả tự do, nạn nhân lại trở thành hung thủ, tập đoàn Phong Thần cử đoàn luật sư đến sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về vấn đề truy tố và giám sát những diễn biến tiếp theo, những
thành viên của đội đua xe Hồng Tinh phải chịu biết bao khổ cực ở xứ
người cũng mau chóng lên đường về nước.
Không biết là ai tiết lộ
chuyến bay của bọn họ, nên một đống fans và truyền thông đổ dồn về sân
bay, đội đua xe Hồng Tinh phải phí sức chín trâu hai hổ mới có thể rời
khỏi sân bay trở lại căn cứ.
Lúc này Tần Hồng và Hách Gia gầy đi
trông thấy, bọn họ vốn thuộc dạng tứ chi phát triển, nhưng bây giờ vai
hơi thu vào, lưng cũng hơi khom, cả người uể oải tiều tụy, sự kiện lần
này mang đến cho bọn họ một lần tra tấn tâm lý không hề nhỏ.
Thời điểm nhìn thấy Y Siêu Quần, Tần Hồng lập tức bật khóc nức nở, cậu ta
cảm thấy vô cùng áy náy vô cùng tự trách, đến thời điểm này cậu ta là
đội viên duy nhất gia nhập Hồng Tinh sớm nhất, cậu ta ngưỡng mộ Y Siêu
Quần, nhìn thấy sự vất vả của Y Siêu Quần vì để duy trì đội đua xe Hồng
Tinh nhiều cỡ nào, khi nghĩ đến việc mình đã gây tổn hại đến đội đua xe
Hồng Tinh thì hối hận tới mức thiếu điều lấy cái chết để tạ tội.
Thấy cậu tanhư vậy Y Siêu Quần cũng đỏ hốc mắt, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, an
ủi hai câu. Mọi người đều cảm thấy rất khó chịu, thay phiên nhau ôm lấy
bọn họ, không nói gì mà chỉ bày tỏ sự tha thứ và an ủi. Tuy rằng đó là
một đoạn ký ức gian khổ và đau thương, nhưng trải qua chuyện này, dường
như trái tim bọn họ lại càng xích lại gần nhau hơn, càng giống một gia
đình lớn hơn.
"Tôi thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa." Tần Hồng lau nước mắt nói.
"Thôi đừng, nếu thế thì sau này khi chúng ta chúc mừng sẽ mất vui đi, đừng uống quá nhiều là được."
"Đúng vậy, cứ uống một vài ly tận hưởng là được rồi."
"Người cần phải cảm ơn nhất chính là anh Phong," Y Siêu Quần nhìn về phía Giản Tiểu Tinh với sự biết ơn, "Nhà tài trợ không có nghĩa vụ hỗ trợ nhiều
như vậy, thật sự không biết nên phải cảm ơn anh ấy như thế nào mới tốt."
Đội đua xe Hồng Tinh có hai điều may mắn lớn nhất, một cái là có được Giản
Tiểu Tinh, một cái là có được nhà tài trợ như Phong Đường. Đương nhiên
quan trọng nhất chính là hai ngôi sao may mắn này lại còn yêu đương nồng cháy, nếu không Phong Đường cũng sẽ không đối xử với bọn họ tốt như
vậy, rõ ràng yêu ai yêu cả đường đi.
"Giải mùa xuân hãy biểu hiện thật tốt chính là lời cảm ơn lớn nhất đối với anh ấy rồi." Giản Tiểu
Tinh nói, động viên bọn họ, nhân lúc bọn họ không chú ý, gọi La Mạn đang yên lặng quan sát ở bên cạnh tới.
"La Mạn, em muốn gặp Sử Sùng Kinh."
La Mạn kinh hãi, "Em muốn làm gì?"
"Sự việc lần này của đội đua xe Hồng Tinh là do ông ta làm, giải mùa xuân
còn không đến một tuần nữa sẽ bắt đầu, em lo lắng ông ta sẽ tiếp tục
động tay tay chân."
"Cho dù vậy thì em cũng không thể đi tìm Sử
Sùng Kinh! Phong Đường đâu? Anh ta sẽ có cách giúp em giải quyết, em
không cần phải tự mình tìm ông ta."
"La Mạn, em tìm ông ta là vì
việc riêng. Có một số việc em nghĩ chính mình cần phải tự đối mặt trước, nếu em không thể giải quyết được, em sẽ tìm Phong Đường, giống như lần
này vậy.
Thân phận của Sử Sùng Kinh đặc biệt, cô muốn hỏi cho rõ
ràng vì sao ông ta lại làm như vậy, tại sao lại muốn phá hủy đội đua xe
chính mình, Giản Phi Thừa, Y Siêu Quần và các động đội khác đã xây dựng
20 năm trước. Cho dù hành trình dài ấy kết thúc bằng đau khổ và bi thảm
đi chăng nữa, chẳng lẽ lại không có chút ký ức vui vẻ nào sao? Huống hồ
hiện tại đội đua xe Hồng Tinh là thuộc về Y Siêu Quần, ông ta lấy cái
quyền gì mà hủy hoại nó?
La Mạn đã biết Giản Tiểu Tinh đi Nhật
Bản tìm Phong Đường giúp đỡ mới có thể kịp thời giải quyết mọi việc như
vậy, thấy ánh mắt kiên định nghiêm túc của Giản Tiểu Tinh, giọng nói
cũng dịu lại, "Sử Sùng Kinh không dễ tìm, ông ta luôn là thần long thấy
đầu không thấy đuôi. Nhưng mà gần đây Hàn Thành tiếp tục có tin về cuộc
đua tử thần, chị đoán hiện tại ông ta vẫn còn ở đây. Ông ta không khác
gì rắn không ra khỏi hang, nếu em không mượn thế lực của Phong Đường mà
muốn tự mình tìm ông ta thì chỉ có thể đến địa điểm tổ chức cuộc đua tử
thần để tìm ông ta."