Giản Tiểu Tinh đắm chìm trong thế giới của chính mình, không biết thời
gian đã trôi qua bao lâu, lốp xe mang đến đã tiêu hao gần hết
Kia mang theo Hồng Tinh tiêu chí đuôi xe lắc lư quét ngang quá từng đạo chỗ vòng gấp, như tia sáng từ sao băng, chạy thẳng một đường như bay từ
chân núi lên núi đỉnh, bất ngờ xoay người lại phóng nhanh như bay xuống
chân núi, vượt qua khúc cua cuối cùng, đèn pha xe từ xa chiếu tới, ý
nghĩ quay đầu lên núi nhanh chóng biến mất, bởi vì cô nhìn thấy Phong
Đường.
Phong Đường dựa vào chiếc Aston Martin, cúi đầu nhìn điện
thoại, tóc rủ hai bên đã bị hắn hất ra phía sau, lẳng lặng đứng ở đó,
đường cong góc nghiêng phải nói như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Giản Tiểu Tinh cảm thấy hắn giống như một người nghệ sĩ solo đứng giữa
sân khấu được mọi ánh đèn chiếu vào, xung quanh là một mảng tối đen tĩnh lặng, mặc dù không làm gì cả, ngay cả biểu cảm nét mặt cũng không có,
chỉ đứng ở đó nghịch điện thoại, cô cũng có thể chống cằm ngồi bên cạnh
nhìn say mê hai tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc còn muốn đứng lên nhiệt
liệt vỗ tay ca ngợi tiết mục biểu diễn ngoạn mục của hắn.
Trước
khi gặp được Phong Đường, cô thực sự không ngờ bản thân lại có thể hoa
si đến cỡ này, vừa nhìn thấy hắn, tất cả những điều nặng nề trong đầu cô đều hóa thành hư không, cả trái tim lẫn ánh mắt của cô chỉ có hắn.
Phong Đường nghiêng đầu nhìn qua, ánh đèn chói mắt làm hắn hơi nheo mắt lại.
Rất nhanh Giản Tiểu Tinh đã lái xe qua, dừng lại ở bên cạnh hắn, nhanh
chóng xuống xe đến trước mặt hắn, trên mặt không tự chủ được lộ ra nụ
cười ngọt ngào, nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Đại gia
Phong Đường vẻ mặt ngốc bạch ngọt không hề ý thức được nguy hiểm của cô, còn dám hỏi hắn sao lại tới đây, lập tức nắm lấy lỗ tai cô, hung dữ
nói, "Em có biết bây giờ là mấy giờ không?"
Lúc này Giản Tiểu
Tinh mới ý thức được có gì đó không ổn, nhanh chóng lôi điện thoại ra
xem thời gian, điện thoại hết pin, vì thế lướt qua Phong Đường, ồ, sắp
một giờ rồi.
"Nếu anh không tới, có phải em định tối nay không về ngủ luôn không? Hử?" Âm thanh cuối vang lên, nguy hiểm đến mức làm da
đầu Giản Tiểu Tinh tê dại.
Nhón mũi chân che lại lỗ tai, cô rất biết điều, lập tức xin tha: "Em sai rồi em sai rồi."
"Một cô gái nhỏ chạy tới chạy lui ở trên núi, nửa đêm rồi mà còn không biết
đường về nhà, có phải lá gan của em cũng to như cái mặt của em luôn rồi
hay không? Hử?" Phong Đường ở sinh thái viên cứ chờ rồi lại chờ, chờ rồi lại chờ, cơn tức bốc lên, lại hạ xuống, tự nói với bản thân bạn gái là
một tay đua xe, luyện tập xe là chuyện bình thường, vốn dĩ cô chính là
tiểu quái vật không giống người thường, quản quá nhiều là quấy nhiễu cô
gây cản trở cho cô. Cuối cùng, hết nhịn rồi lại nhịn, đến khi không thể
nhịn được nữa.
"Không có không có, lá gan của em nhỏ giống như hamster QAQ......" Mặt em chỉ tròn thôi, không hề to đâu o(╥﹏╥)o......
Tiểu quái vật lại tự nói lá gan của bản thân nhỏ giống như hamster, hành vi
lại điên cuồng giống Husky, bị chính chủ nuôi của mình xách về nhà với
vẻ mặt xám xịt.
Giản Tiểu Tinh tắm rửa xong bước ra ngoài, Phong
Đường đã nằm trên giường, cô bò lên giường, thò đầu qua thăm dò, giơ tay vén tóc vương trên má hắn, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
Tức giận lâu như thế, làm sao có thể dễ dàng ngủ nhanh
như vậy, chỉ là không muốn nói chuyện với nhóc vô lương tâm nào đó mà
thôi. Nghĩ lại hắn đường đường là chủ tịch tập đoàn, mỗi ngày cố gắng
không tăng ca ở công ty, không tham gia tiệc tùng không tham gia tiệc
rượu, trở về nhà với cô, ai ngờ tiểu quỷ này không ăn cơm tối cùng hắn
thì cũng thôi đi, vậy mà còn lang thang ở ngoài không biết đường về!
Không có lương tâm gì hết!
Có lẽ bởi vì hắn để ý đến cô, nên Giản Tiểu Tinh nghĩ hắn ngủ rồi, không lên tiếng nữa, lén nghịch lông mi dài của hắn hai cái thì thu tay lại. Bên cạnh có chút động tĩnh, phòng đèn
bị tắt đi, bóng tối bao trùm.
Một lúc sau, Phong Đường cảm giác
có người nhẹ nhàng đi đến trước mặt, nhấc một góc chăn lên cẩn thận mà
chui vào, quả cầu mềm mại lại rắn chắc thơm nức chui vào trong lòng ngực hắn, gương mặt dán vào ngực hắn, hơi thở len lỏi vào trái tim hắn từng
chút từng chút một.
Mọi cơn tức cũng bị cô thổi bay không còn chút nào.
Phong Đường ôm người nào đó, một lúc lâu không nhịn được mở mắt, vỗ vào mông
cô tức giận nói, "Nhóc xấu xa không biết xấu hổ, ai cho phép em nhào vào trong ngực anh?"
"Anh chưa ngủ à? Em cứ nghĩ rằng anh ngủ rồi cơ đấy." Giản Tiểu Tinh lập tức vui vẻ ôm lấy eo hắn, đây là eo của cô eo
của cô, đường eo siêu cấp gợi cảm còn có cơ bụng, hì hì. Lại lấy một cái chân ngắn nhỏ đặt lên cái chân dài của hắn, thỏa mãn. Em em, người này
là của em! Mặt đỏ tai hồng, vừa ngại ngùng vừai vui vẻ.
"Nghĩ đến việc nuôi phải một con sói mắt trắng, tức giận đến sắp thăng thiên luôn rồi, còn có thể ngủ chắc?"
"Ai nha." Giản Tiểu Tinh ngẩng đầu lên, hôn hắn một cái, vội vàng ôm thật chặt, "Không phải sói mắt trắng đâu, yêu anh mà."
Phong Đường hừ một tiếng, không nói chuyện.
Yên tĩnh trong chốc lát, Giản Tiểu Tinh lại ngọt ngào gọi hắn: "Phong Đường, anh ngủ chưa vậy?"
"Hử."
"Em nói với anh chuyện này......"
Giản Tiểu Tinh nói với hắn chuyện La Mạn nói với cô. Thực ra Phong Đường đã
sớm biết, thời điểm hắn gọi điện thoại cho Y Siêu Quần hỏi tình hình của Giản Tiểu Tinh, Y Siêu Quần đã kể lại toàn bộ không chút giấu giếm, đây là sự qua lại thẳng thắn và chân thật giữ đoàn đội đua xe được tài trợ
và nhà tài trợ. Chỉ có điều, với Y Siêu Quần thì là sự qua lại thẳng
thắn và chân thật trên phương diện hợp tác kinh doanh, không giống với
khi nói chuyện với Giản Tiểu Tinh, hắn tức giận một phần là bởi vì Giản
Tiểu Tinh không nói với hắn đầu tiên, cuối cùng bây giờ cũng nghe cô
nhắc đến, nên những chuyện không vui đã không còn nữa.
Nhờ có La
Mạn mới biết được sự kinh khủng của giới đua xe tử thần, lại từ chỗ cô
ấy mà biết được mặt tối được tạo ra bởi người đồng đội cũ của cha, trong lòng Giản Tiểu Tinh không chỉ biết được áp lực do đối thủ quá mạnh, còn có rất nhiều thức phức tạp khác không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng người có tâm trạng phức tạp hơn cô, trằn trọc không thể ngủ được, không ai khác chính là người đã từng là thành viên của đội đua xe huyền thoại 20 năm trước - Y Siêu Quần.
Ông ấy ở trong văn phòng ngây người
thật lâu, đứng ở trước tủ kính, nhìn chiếc cúp bên trong, còn có huân
chương và ảnh chụp. Bên trong tủ kính trưng bày mấy cái mũ giáp ngày xưa của Hồng Tinh, vài bộ đồng phục của các thế hệ thành viên Hồng Tinh
trước đây được giữ gìn, nâng niu cẩn thận, mỗi một lái xe bước vào văn
phòng đều không kiềm chế được muốn chạm vào sờ thử, cúng bái một trận,
thậm chí đã từng xuất hiện sự cố bị đánh cắp, cũng may ăn trộm rất nhanh đã bị bắt. Sau lần đó, Y Siêu Quần đã làm thêm khóa cho tủ kính.
Ông ấy nhắm mắt lại, vẫn nhớ như in những năm tháng cười nói thoải mái cùng đồng đội, rong ruổi trên những nẻo đường bất tận, đó quả thật là khoảng thời gian nhiệt huyết không thể nào quên. So với khoảng thời gian đó,
mỗi ngày tháng sau này của ông trôi qua ảm đạm, tâm hồn ông như già đi
cùng với tuổi tác, khó có thể dấy lên được gợn sóng.
Thời gian như dừng lại trên những bức ảnh cũ, bảy người trẻ tuổi mặc đồng
phục của đội thế hệ trước kề vai sát cánh, họ nhìn vào ống kính tươi
cười rạng rỡ, mỗi gương mặt đều tràn đầy nhiệt huyết và tỏa sáng dưới
ánh mặt trời. Đứng ở chính giữa khung hình chính là Giản Phi Thừa, đứng ở bên phải anh ấy chính là Y Siêu Quần, người trẻ tuổi đứng ở bên trái
ông ấy nhìn vào ống kính với ánh mắt sáng ngời, tươi cười ngại ngùng. Ai có thể ngờ được, 20 năm sau cậu ấy sẽ trở thành ông chủ lớn đứng sau
màn của giới đua xe tử thần, phá hủy không ít tay đua trẻ rất có khả
năng sẽ tỏa sáng trong giới đua xe?
Những chuyện xảy ra sau thời
điểm của năm đó, giống như từ thiên đường rơi vào địa ngục, mọi vinh
quang đều bị phá hủy, ước mơ tan thành mây khói, đội đua xe Hồng Tinh
năm đó, từng người rời bỏ, chỉ có một mình ông cố gắng bám trụ không
muốn rời đi. Đã nhiều năm ông không nhận được tin tức của những người
khác, sự kiện xảy ra năm đó đã gây đả kích vô cùng lớn đối với bọn họ,
có vài người đã ra nước ngoài, kết hôn sinh con, có lẽ không còn tiếp
xúc với giới đua xe nữa, có người không vượt qua nổi sự cố tai nạn nên
tử vong. Ngoại trừ Y SIêu Quần ông thì mỗi người đều biến mất không dấu
vết. Sau khi thông tin cũ của giải mùa thu 20 năm trước bị phanh phui
vào năm ngoái, sau khi oan khuất được rửa sạch, một số cư dân mạng bắt
đầu tìm kiếm "Tìm kiếm thế hệ Hồng Tinh cũ", nhưng không thu được kết
quả gì.
Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, cuối cùng ông ấy
cũng biết được một chút tin tức về đồng đội cũ đã từng kề vai sát cánh
lại là như thế này.
Ông nặng nề thở dài một hơi, nước mắt u buồn trong mắt bắt đầu dâng lên, hốc mắt đỏ lên.
Y Siêu Quần nghĩ, thật sự muốn nhìn thấy mặt ông ta, hỏi ông ta vì sao
lại từ ánh sáng bước vào bóng tối, biến thành một con người hoàn toàn
trái ngược.
......
Đội đua xe Hồng Tinh vì nhân vật nguy
hiểm như Sử Sùng Kinh và đội đua xe King's mà thần kinh trở nên căng
thẳng, tất cả mọi người cảm nhận được áp lực mà trước nay chưa từng có,
như có một ngọn núi cao chắn phía trước mặt bọn họ khó có thể vượt qua.
Bọn họ đều cảm thấy đám người kia nhằm vào đội đua xe Hồng Tinh. Phong
Đường cũng biểu hiện để ý đến thân phận của Sử Sùng Kinh, biểu hiện rõ
ràng nhất đó là cách hắn chon vệ sĩ cho Giản Tiểu Tinh, người vệ sĩ kia
chính là cận vệ kiêm tài xế nhiều năm của hắn - Chu Khải.
Thời
điểm Chu Khải nghe được Phong Đường để hắn đi theo Giản Tiểu Tinh, cảm
thán tỏ vẻ ngàn vạn lần không ngờ được nữ thần không có cướp đi bát cơm
của hắn mà còn mang hắn đi cùng. Thiếu chút nữa bị Phong Đường dùng đôi
mắt đẹp bắn ra mũi tên nhọn xuyên thủng đầu chó.
Trong bầu không
khí áp lực cao như vậy, chỉ có người với thần kinh thô vừa hiếu chiến
lại dũng cảm như Hách Gia là còn có thể chạy đến trước mặt Y Siêu Quần,
mặt dày hỏi: "Huấn luyện viên, thầy cảm thấy em có mấy phần có khả năng, đánh bại được cái người họ Sử kia? Em cảm thấy cũng đã nhiều năm trôi
qua như vậy rồi, ông ta ít nhất cũng phải đến 40 tuổi rồi, đã từng này
tuổi rồi, chắc chắn xương cốt không thể đọ lại được với những người trẻ
tuổi như chúng em đúng không? Nếu thi về sức bền với hắn mà nói, chắc
chắn khẳng định so bất quá chúng ta người trẻ tuổi đúng hay không? Nếu
cùng hắn tiến hành sức chịu đựng tái nói, khẳng định là thừa sức có phải không?"
Y Siêu Quần dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn anh ta.
Các đồng đội cũng dùng ánh mắt không thể nói thành lời nhìn anh ta.
Huấn luyện viên mới vừa mới nhận chức của đội đua xe Hồng Tinh - La Mạn càng biểu hiến sự khinh bỉ một cách trắng trợn, như thể đang muốn nói, cậu
con mẹ nó còn có thể cảm thấy trong lúc cậu đứng trước mặt đối thủ còn
có thể cảm thấy biến một cuộc đua thành một cuộc đua sức bền trước một
đối thủ như vậy sao??? Chỉ sợ là cậu còn chưa ngủ tỉnh có phải không?
Dưới bao cặp mắt nhìn mình với vẻ không còn gì để nói, cuối cùng Hách Gia
cũng sinh ra một chút xấu hổ cảm giác xấu hổ ngại ngùng, sờ cái mũi,
tiếp tục hỏi: "Hay là huấn luyện viên, thầy thi đấu cùng với ông ta liệu có thể thắng được không?"
"Chưa từng thắng."
"Kém vài giây sao?"
"Kỷ lục ngắn nhất là 0.67 giây, lần dài nhất là 1 giây."
"Voãi, thế thì thầy cũng quá trâu bò đi huấn luyện viên à!"
Cuối cùng lần này Hách Gia cũng không tiếp tục nhận được ánh mắt cạn lời đến từ chúng đồng đội, người cảm thấy khiếp sợ cũng không chỉ có một mình
anh ta. Chủ yếu bởi vì tuy rằng bọn họ biết Y Siêu Quần cũng là một
thành viên của đội ngũ Xe Thần, nhưng bởi vì xương sống của ông ấy có
vấn đề nên không thể nào đua xe, trước giờ chưa từng lái xe trước mặt
bọn họ, không có cảm giác thần bí, cả người lại rất nho nhã không có cảm giác gì giống khí chất của cao thủ khiến người khác kinh ngạc, dần dần
không còn cảm giác gì đặc biệt đối với ông ấy.. Lúc này Sử Sùng Kinh
trâu bò khiến da đầu bọn họ tê dại vẫn đang còn ở đây, hai con số Y Siêu Quần nói ra bỗng nhiên trở nên thật tuyệt vời, tuy rằng không thắng,
nhưng là không hề bị bỏ xa một thân xe.
Y Siêu Quần hiếm khi xuất hiện vẻ mặt kiêu ngạo, "Bằng không các cậu cho
rằng chúng tôi dựa vào cái gì để trở thành ' đội đua xe huyền thoại'?
Các cậu vẫn còn kém xa." Huyền thoại về đội ngũ nhỏ này không phải chỉ
dựa vào sức của một mình Giản Phi Thừa mà có thể đạt được.
Giản
Tiểu Tinh lại bởi vì lời nói của Y Siêu Quần mà bất ngờ trở nên phấn
khích, "Huấn luyện viên, thầy có giữ bất kỳ dữ liệu ghi chép gì về tốc
độ khi huấn luyện và thi đấu của mọi người năm đó không?"
"Có thì có, nhưng cùng lắm cũng chỉ là thứ không quá có ích......" Y Siêu Quần
nói, những cuốn sổ đó ông ấy giữ làm kỉ niệm, trên đó không có ghi lại
phương pháp đào tạo và phân tích kỹ năng gì đặc biệt, chỉ có những con
số nhàm chán về những nhật ký ghi chép tốc độ mỗi lần tập luyện của các
thành viên trong đội.
Giản Tiểu Tinh tỏ vẻ không vấn đề gì, tuy
rằng Y Siêu Quần không biết cô muốn những số liệu đó thì có tác dụng gì, nhưng nếu cô muốn, thì lập tức về ký túc xá tìm nó cho cô.
Cuối
cùng Y Siêu Quần nói với các thành viên của đội Hồng Tinh: "Cho dù có
thế nào đi chăng nữa, đội đua xe King'a không phải một đội đua xe chuyên nghiệp, cho dù có thực sự là một đội đua xe chuyên nghiệp thì chúng ta
cũng không bắt buộc phải thi đấu cùng với bọn họ, nếu đã biết thân phận
của bọn họ thì hãy cố gắng tránh đi, nếu thật sự không thể tránh được
thì hãy báo cảnh sát, không thể chỉ vì chút bốc đồng nổi lên được. Nếu
thực sự không thể nhịn được, thì hãy nghĩ đến Lý Tử Dương. Bọn họ đến
nhằm vào chúng ta, chúng ta không quan tâm đến bọn họ thì thì có chuyện
gì được?" Bọn họ cũng không dám sử dụng những thủ đoạn trắng trợn dùng
khi thi đấu tử thần để đối phó với chúng ta được.
Đúng vậy. Các đội viên gật đầu.
"Những chiếc xe địa hình mới được đưa đến mấy ngày trước đã được điều chỉnh
dựa trên số liệu về thói quen của mọi người để cải tiến, trước khi bắt
đầu sơ loại giải đấu mùa xuân vào tháng sau, mọi người phải ra nước
ngoài tham gia thi đấu việt dã ở Indonesia. Trong khoảng thời gian này
sẽ tập trung huấn luyện ở hạng mục việt dã." Y Siêu Quần gõ lên bảng đen để chuyển hướng sự chú ý của bọn họ, tránh để bọn họ tiếp tục nghĩ đến
đội đua xe King's và Sử Sùng Kinh. Đối với mọi người trong đội đua Hồng
Tinh mà nói, tham gia thi đấu chính là cách huấn luyện tốt nhất.
"Được." Quả nhiên đã thay đổi được sự chú ý.
Đội đua xe Hồng Tinh vùi đầu khổ luyện bốn năm ngày vẫn rất bình tĩnh, cũng gặp lại người của đội đua xe King's, cũng không thấy có ai đến cửa. Cặp song sinh cứ nghĩ có thể nhìn thấy chị dâu thi đấu cùng những người
khác, ai ngờ ngày đêm chờ mòn mỏi cũng không chờ được đã bị Phong Đường
đuổi đi, ngay cả chiêu trò làm nũng chơi xấu cũng chưa kịp dùng, cuối
cùng chỉ có thể cùng Lạc Mính Cầm vừa khóc chít chít vừa nói chúng em sẽ còn quay trở lại.
Mới vừa đưa người lên máy bay xong, trở lại
bên trong xe, Giản Tiểu Tinh đã nhận được thông báo của Tần Hồng, anh ta vừa tức giận vừa nóng vội, có chuyện lớn xảy ra.
Hóa ra mấy ngày nay không phải đội đua xe King's không làm gì cả, bọn họ ở Hàn Thành
khiêu khích các lái xe ở khắp nơi, có cả lái xe chuyên nghiệp có cả lái
xe nghiệp dư, hầu hết là những người có hoàn cảnh gia đình bình thường,
không có bối cảnh hậu trường, cũng không có nhà tài trợ có tài lực, mỗi
một người thi đấu cùng với bọn họ đều có kết cục là sự cố ngoài ý muốn,
xảy ra tai nạn nghiêm trọng phải vào bệnh viện, không nghiêm trọng thì
xe cũng bị hư hao. Đối với những lái xe bình thường không có nhà tài trợ mà nói, gánh nặng lốp xe xăng đã rất vất vả, còn muốn sửa chữa xe lại
càng không xong. Càng không nói đến việc xe bị hư hỏng là một việc đau
lòng cỡ nào đối với một lái xe quý trọng xe.
Điều đáng giận chính là những người của đội đua King's đó đi khiêu khích kéo thù hận khắp
nơi, lại nói với những người đó có muốn trách thì trách đội đua Hồng
Tinh, ai bảo bọn họ hèn nhát như vậy, giống như rùa đen rút đầu tránh ở
trong căn cứ huấn luyện không dám ra, không dám ngoài so thi đấu với bọn họ.