“Hiểu Nghi, tôi xin lỗi. Những việc trước kia tôi làm với em, tôi biết
tôi đã sai rồi. Tôi đã nghe mẹ kể hết mọi chuyện, cũng hiểu được tình
cảm mà em dành cho tôi chưa bao giờ thay đổi. Là tôi mà không nhận ra,
là tôi đã nhận định sai về con người em. Em vốn không phải là kẻ ham mê
giàu sang, mà chẳng qua chỉ là một người phụ nữ hết mình với tình yêu
của bản thân. Về chuyện Nhã An, tôi đã biết được toàn bộ sự thật. Chuyện cô ấy rời đi…em đúng thật là không hề hay biết gì cả. Chính vì sự cố
chấp mà tôi đã vô tình kéo em vào, từ đó trực tiếp gây nên những cảm
giác đau thương của em. Tôi biết, hiện tại tôi không xứng ở đây để cầu
xin em tha thứ, nhưng tôi vẫn muốn nói, và…hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp, có được không? Lãnh Hàn Thiên tôi khẳng định sẽ không để em phải chịu thêm bất cứ một thiệt thòi nào nữa đâu, vậy nên…quay về bên tôi đi, Hiểu Nghi.”
Người đàn ông này vừa nói gì cơ? Là bản
thân cô đã nằm mơ, hay là tại vì cô nghe nhầm? Lãnh Hàn Thiên - nam nhân mà cô yêu nhất trên cõi đời này, hiện tại lại ở bên cạnh cô, hơn nữa
còn trực tiếp buông ra những lời lẽ van xin với cô sao? Liệu có phải,
ông trời thấy hoàn cảnh nghiệt ngã của cô, từ đó sinh ra lòng thương hại hay không?
Đã bao lần, Đỗ Hiểu Nghi tưởng tượng ra vô vàn những viễn cảnh hạnh phúc
của hai người, thế nhưng khi giật mình thoát ra những giấc mơ đó, thì
tất cả sự trớ trêu ở thực tại liền như thể hóa thành một cú tát giáng
thẳng vào mặt cô để cho cô chấp nhận tỉnh ngộ. Những câu nói nhỏ nhẹ
này, chính cô đã chờ đợi chúng suốt ba năm ròng rã, vậy mà trong giây
phút này, trong tình cảnh hiện tại, Lãnh Hàn Thiên hắn lại có thể vô tư, nhàn nhã buông ra một cách dễ dàng giống như đang bỏ đi những thứ đồ
thừa thãi chất thành đống vậy đó. Đọc ????hê???? các chươ????g ????ới ????ại ﹎ T ????U????T????????????e????﹒???????? ﹎
Phải rồi, tại sao cô lại quên mất
điều này chứ? Thứ tình cảm mà bản thân cô luôn ấp ủ trong lòng, luôn cảm thấy trân quý vô cùng, nhưng đối với người ta - một người luôn chán
ghét, luôn căm hận cô, thì nó lại trở thành một thứ đồ rẻ mạt, không
khác gì một chiếc giẻ rách, có thể đem vứt đi bất cứ lúc nào.
“Lãnh Hàn Thiên, nói những điều trái ngược với con tim, anh có thấy vui không?”
“Tại sao em lại nói vậy? Tôi đây là đang nói thật, và trái tim tôi cũng cho phép mình làm như thế, không có gì mà sai trái cả.”
Đúng là những lời vừa rồi đều xuất phát từ tận đáy lòng của Lãnh Hàn Thiên
hắn thật, nhưng mà mọi chuyện suy cho cùng cũng không đơn giản như hắn
nghĩ. Một người mà trước kia cực kỳ hận Đỗ Hiểu Nghi, thậm chí còn nhiều lần muốn giết chết cô, thì thử hỏi, làm sao cô có thể tin tưởng hắn
được đây chứ? Bản thân đã từng chịu đau, chịu khổ nhiều như thế, mọi
loại khó khăn trên đời hết thảy đều đã một lần trải qua, sau cùng thì Đỗ Hiểu Nghi cũng đâu thể xem tất cả như một trò chơi, chơi thua rồi thôi, mặc lòng mà bỏ qua, coi như không có chuyện gì được?
Lãnh Hàn
Thiên hắn nói thật thì đã sao, mà không thật thì sẽ như thế nào? Qua
rồi, mọi thứ đều bị đẩy ra xa hết rồi. Tình cảm của cô, nó không phải là một trò đùa mà hắn muốn bỏ là bỏ, muốn nhặt lại thì chỉ cần nói vài lời ngon ngọt là có thể nhặt lại. Nếu nhẹ nhàng như thế, vậy thì những tổn
thương tmaf trước kia, người đàn ông đó đã gieo rắc vào trong trái tim
của cô, liệu ai sẽ đền bù đây?
Còn yêu hắn là thật, chưa quên
được hắn cũng không hề sai, thế nhưng không phải vì vậy mà cô chấp nhận
lại một lần nữa mạo hiểm để đặt cược mình trên một ván cờ. Một lần hết
hy vọng là đủ rồi, bởi càng hy vọng nhiều thì chắc chắn thất vọng cũng
sẽ không hề ít. Đánh cược mọi thứ, không chừng đến cuối cùng lại trắng
tay mà mất hết tất cả. Số phận là vậy, vận mệnh là thế, cuộc đời cô, e
rằng phải gắn liền với đau khổ và bất hạnh, không thể nào dứt ra được
rồi…
“Lãnh Hàn Thiên, rốt cuộc thì anh muốn gì ở tôi đây? Anh coi tôi là gì chứ? Đừng thương hại tôi, vì lẽ tôi không cần sự thương hại
đó của anh đâu. Nói thật nhé, cho dù những điều anh vừa buông là sự
thật, thì chúng ta cũng sẽ không thể nào quay về như trước được, đơn
giản bởi vì tôi đã cắt đứt hết mọi tình cảm dành cho anh rồi. Từ ngày
tôi rời khỏi ngôi biệt thự kia, thì cũng tức là tôi và anh, chúng ta đã
chọn đi trên hai con đường khác nhau, và ngay tại thời điểm đó, tôi biết là tôi phải sống vì bản thân tôi, sống cho một mình tôi. Sau này, khi
rời khỏi anh rồi, tôi mới ngộ ra rằng, không có anh thì tôi vẫn là tôi,
vẫn có thể sống thảnh thơi một mình được. Không có anh, ít ra tôi sẽ đỡ
được phần nào vì chắc chắn tôi sẽ không còn phải lo nghĩ đến sự chú ý từ anh nữa.”