Trong phòng bệnh, một người đàn ông với vẻ mặt phờ
phạc ngồi quay ra hướng cửa sổ, đôi tay còn không quên nắm chặt tay
người phụ nữ trên giường, ai không biết chuyện thì chắc cũng nghĩ rằng
Lãnh Hàn Thiên đang muốn tiếp thêm động lực để Đỗ Hiểu Nghi thức tỉnh.
Mà đúng là như thế thật, đã ba ngày trôi qua rồi, cô vẫn nằm bất động
như cũ, vẫn chưa có dấu hiệu vực dậy, điều ấy như thể làm tăng thêm sự
bất an trong lòng của Lãnh Hàn Thiên. Giờ phút này, đối với người đàn
ông cao thượng kia thì mỗi một giây qua đi đều tựa như những nhát dao
chí mạng đâm thẳng vào trái tim của hắn vậy đó, vừa đau vừa thấm đẫm nỗi mất mát. Ủng hộ chính chủ ????ào nga???? { T????U????T ????????????en.Vn }
Cô phải hận hắn đến mức nào chứ, hận hắn đến độ nào mới có thể bỏ rơi bản
thân, phó mặc tính mạng cho thượng đế đây? Thật lòng mà nói, suốt ba
ngày nay, Lãnh Hàn Thiên hắn không có một lúc nào nghỉ ngơi, không có
một lúc nào là rời xa người phụ nữ ở trên giường cả, dù chỉ là nửa bước
chân. Mới đi qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, vỏn vẹn không quá bảy
mươi hai tiếng, thế nhưng người đàn ông anh tuấn vốn nổi danh của thành
phố, trong bất tri bất giác đã thay đổi rõ rệt.
Nét mặt băng lãnh ba mươi năm của Lãnh Hàn Thiên, giờ đây đã phủ đầy sự mệt mỏi, xót xa, cùng với đó là một bộ râu ria mọc tùm lum tà la, khác xa
so với hình ảnh của một vị tổng tài thường ngày. Chưa kể đến, tóc tai
cũng bị hắn vò đến mức bù xù như tổ quạ, đôi mắt lại sắp thâm đen vì mất ngủ khá nhiều, phỏng chừng còn thức trắng đêm.
Lãnh Hàn Thiên dự định chỉ gục đầu xuống giường một lúc thôi, ấy mà sự mệt mỏi đã làm cho hắn ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay. Có lẽ, hắn không muốn ngủ là
thật, nhưng vì trong lòng vẫn chưa vơi bớt đi sự thương tâm, thế nên hai mắt của hắn cũng không thể kiểm soát được bản thân mà dần dần díu chặt
vào nhau.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, từ bao giờ một
đêm lại trải dài như vậy? Lãnh Hàn Thiên hắn bị một động tác nhỏ làm cho tỉnh giấc lúc giữa đêm, mà động tác nhỏ này, hết thảy đều xuất phát từ
những ngón tay ngọc ngà, xinh xắn của người phụ nữ vốn đang nằm trên
giường. Suốt ba ngày hôn mê, cuối cùng thì Đỗ Hiểu Nghi cô cũng tỉnh
rồi, tỉnh thật rồi.
Điều đầu tiên mà Lãnh Hàn Thiên hắn làm sau khi nhận thấy được động tĩnh của cô, đó là hớt ha hớt hải chạy đi tìm bác sĩ. Và dường như, trong cuộc
đời của người đàn ông này, lần duy nhất mà người ta thấy được sự vui
mừng quá mức, cùng với đó là hành động chăm sóc đặc biệt, chính là khi
Đỗ Hiểu Nghi nằm viện. Nói ra thì chắc sẽ không ai tin được, trong ba
ngày cô hôn mê, ngoại trừ lúc y tá vô kiểm tra và tiêm thuốc, thì tất cả những thứ còn lại đều do một mình Lãnh Hàn Thiên hắn chạy đôn chạy đáo, lo âu đến tột cùng. Dù có vài lần, y tá và bác sĩ khuyên hắn nên bỏ
cuộc, vì xác suất mà Đỗ Hiểu Nghi tỉnh lại ngày càng thấp hơn so với
trước, nhưng với sự cố chấp đó, Lãnh Hàn Thiên lại không cho phép bản
thân nản chí. Chỉ cần là còn một chút hy vọng nhỏ nhoi, dẫu mong manh,
nhưng hắn cũng sẽ cố thử, quyết không từ bỏ.
Tất cả sự cố gắng
của Lãnh Hàn Thiên, có lẽ đã thật sự làm cho ông trời được phen cảm
động, vậy nên hiện tại, kỳ tích đã xuất hiện rồi. Đỗ Hiểu Nghi - người
phụ nữ mà Lãnh Hàn Thiên hắn muốn bù đắp, sau cùng cũng dũng cảm bước
qua được quỷ môn quan, từ ranh giới sinh tử kéo về thực tại.
“Hiểu Nghi, em tỉnh rồi?” - Lãnh Hàn Thiên nhìn người phụ nữ vừa mới vực dậy
từ cõi âm, đôi môi còn vẽ ra một nụ cười dịu dàng, mà từ trước đến nay,
hắn chưa từng dành nụ cười đó cho cô, dẫu chỉ là ban phát. Có điều, đó
là chuyện của trước kia rồi, và sau này, Lãnh Hàn Thiên hắn đối với Đỗ
Hiểu Nghi cô đều sẽ là sự ân cần, chu đáo, cả tỉ mỉ săn sóc nữa.
Đỗ Hiểu Nghi từ từ mở mắt ra, bản thân vẫn còn đang mơ hồ thắc mắc, rằng
tại sao cô lại ở bệnh viện, và ai là người đưa cô vào đây chứ?
Hình như, cô vừa mơ một giấc mơ rất dài, dài đến nỗi chạy đi đâu cũng đều
giống hệt một mê cung, khó tìm đường thoát ra. Cô nhớ rất rõ, trong giấc mơ đó, cô còn được gặp và nói chuyện cùng mẹ nữa. Nhưng…nhưng sao khi
cô chạy đến gần mẹ, muốn ôm chầm lấy mẹ, thì không thể được nữa chứ? Mẹ
cứ như vậy…cứ như vậy lại một lần nữa biến mất trước mắt cô hay sao? Cơ
hội gặp mẹ, cớ sao lại thoáng qua nhanh như một đám mây vội vã lướt qua
vậy?
Vừa mới tỉnh lại, trong đầu Đỗ Hiểu Nghi vẫn còn đang thoắt
ẩn thoắt hiện rất nhiều sự việc, chẳng hạn như trước khi ngất đi trong
vũng máu, cô đã nhìn thấy được dáng vẻ lo lắng của một người đàn ông,
nhưng người đó là ai thì cô lại không biết, bởi vì khi đó, toàn thân cô
giống như vừa bị một tia sấm sét vụt ngang qua, đớn đau đến khó nhọc
từng hơi thở.