Ngay khi Lãnh Hàn Thiên nói Triệu Nhã An đã đi ra nước ngoài, Ngô Gia Vĩ liền biết người phụ nữ đó chỉ là đang lợi dụng, hòng kiếm một mối tiền
tài từ Lãnh Hàn Thiên, nhưng bởi vì lúc đó Lãnh Hàn Thiên gặp chút khó
khăn nên cô ta đã quyết định rời đi. Ngô Gia Vĩ sau đó cũng có nói cho
Lãnh Hàn Thiên hắn, nhưng hết thảy đều bị hắn bác bỏ, bởi hắn cho rằng
nguyên nhân chính là do Đỗ Hiểu Nghi đã ra tay phá hoại. Từ đầu đến
cuối, kẻ chấp mê bất ngộ trong tình cảm, chưa nhận ra đúng sai, thực hư
nằm ở đâu, cũng chỉ có một mình Lãnh Hàn Thiên hắn mà thôi.
“Cậu
vẫn rất cố chấp, trước kia là vậy, mà bây giờ cũng chẳng thay đổi. Ba
năm trước, tôi đã từng nhiều lần khuyên ngăn cậu, nhắc nhở cậu đừng để
cho mọi chuyện đi quá xa, và hãy nên dừng lại đúng lúc, nhưng cậu lại
một hai không nghe, lần nào cũng như lần nào, tôi chưa kịp dứt câu thì
cậu đã phớt lờ đi. Cậu nhìn lại xem, cuối cùng thì kết quả ra sao chứ,
mọi chuyện chẳng phải đều rẽ sang một hướng khác rồi à? Đến bây giờ, sau tất mọi chuyện, sau những thương tổn mà chính cậu đã gây ra cho Hiểu
Nghi, lẽ nào Lãnh Hàn Thiên cậu vẫn còn muốn dây dưa thêm một lần nữa
chăng?”
Ngô Gia Vĩ quay sang Lãnh Hàn Thiên, vừa nói vừa âm thầm
đánh giá sắc mặt của hắn. Quả nhiên, khi chính tai nghe những lời chất
vấn từ người bên cạnh, thì sắc mặt của Lãnh Hàn Thiên cũng theo đó mà
biến đổi không chút gợn sóng. Đây là lần đầu tiên mà Ngô Gia Vĩ trực
tiếp đem những lời như thể trách móc Lãnh Hàn Thiên, hết thảy đều buông
ra trước mặt hắn. Những người xung quanh Lãnh Hàn Thiên, ai cũng đều
biết hắn đã sai ngay từ đầu, cớ sao bản thân hắn lại không nhận ra sớm
hơn?
Lãnh
Hàn Thiên hắn biết là hắn đã sai, là hắn không tốt khi nhiều lần bức ép, chà đạp Đỗ Hiểu Nghi, và sỉ nhục lên thứ tình yêu tôn quý của cô. Thế
nhưng, bây giờ hắn cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình, nhận ra tình cảm
của mình, biết sai mà sửa không phải là tốt hay sao?
Đáng tiếc,
bản thân Lãnh Hàn Thiên vẫn chưa muốn tỉnh ngộ, bởi trên đời này không
phải bất cứ chuyện gì làm sai thì xin lỗi cũng đều có thể tha thứ, đều
xem như không có chuyện gì mà bỏ qua, đều bắt đầu lại từ đầu được. Nếu
mọi chuyện đều có thể dễ dàng như vậy, nhẹ nhàng như thế, thì Đỗ Hiểu
Nghi cô cũng không mang nhiều vết đau tình mà quay lưng rời đi rồi. Một
lần đánh mất, thì chính là cả đời không thể có được, và Lãnh Hàn Thiên
hắn lại chẳng phải là một ngoại lệ. Bất quá, tự Lãnh Hàn Thiên đã để vụt mất Đỗ Hiểu Nghi cô mãi mãi rồi…
“Cậu vẫn chưa hiểu sao, Hàn
Thiên? Thời điểm mà người phụ nữ yêu cậu hơn chính bản thân mình quyết
tâm ly hôn, quyết tâm rời xa cậu, thì cũng là lúc duyên phận của cả hai
người chấm dứt hoàn toàn rồi. Lúc nãy, trước khi tôi vào đây thì tôi có
hỏi thăm tình hình của cô ấy với y tá, và tôi cũng được biết là ý thức
của cô ấy không muốn vực dậy. Tôi đoán, là cô ấy không còn muốn có bất
kỳ liên quan gì đến cậu nữa, muốn xóa cậu khỏi tâm trí, vì vậy cô ấy đã
chọn cách không tỉnh lại, có đúng không?”
“Không, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại, bằng mọi giá, cô ấy cũng phải tỉnh lại cho tôi. Lãnh Hàn
Thiên tôi không đồng ý thì cô ấy không được phép ngủ, càng không được
phép quên tôi! Cô ấy…chỉ có thể là của tôi mà thôi!”
Cho đến tận bây giờ, Lãnh Hàn Thiên vẫn chưa chấp nhận được mọi việc, vẫn
muốn giữ chấp niệm với suy nghĩ của chính mình. Hắn muốn Đỗ Hiểu Nghi
tỉnh lại, muốn nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô, và muốn cô cho hắn một cơ hội để bù đắp. Dù như thế nào, Lãnh Hàn Thiên cũng tuyệt đối sẽ
không buông tha cho cô đâu!
“Lãnh Hàn Thiên ơi là Lãnh Hàn Thiên, cậu cần gì cứ phải cố cưỡng cầu bản thân như vậy? Cậu buông tha cho cô
ấy, cũng tức là buông tha chính mình không được sao? Cậu cứ như thế này, cứ nắm lấy chấp niệm của bản thân, thì cho dù là cô ấy thật sự tỉnh
lại, chắc gì cô ấy đã tha thứ cho cậu? Cậu biết không, đôi khi có những
giải pháp cậu tưởng chừng như mình làm đúng, nhưng thật ra là bị phản
tác dụng lại đó.”
Lãnh Hàn Thiên lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Ngô Gia Vĩ, kiên định đáp:
“Không thử thì làm sao biết không thể? Không thử thì làm sao biết kết quả
không tốt? Không thử thì làm sao biết sẽ phản tác dụng? Đúng thật là vì
sự cố chấp ba năm qua, thế nên tôi đã tự tay cắt đứt hết mọi hy vọng của Hiểu Nghi,tự tay đánh mất cô ấy. Nhưng, bây giờ thì khác rồi, tuy rằng
là tôi vẫn cố chấp, nhưng sự cố chấp của hiện tại tất nhiên sẽ không
phải là sự cố chấp của năm xưa. Lãnh Hàn Thiên của hiện tại, là Lãnh Hàn Thiên cố chấp yêu Đỗ Hiểu Nghi, tuyệt nhiên không phải là kẻ tiếp tục
làm đau cô ấy.”
Nghe Lãnh Hàn Thiên nói vậy, Ngô Gia Vĩ ngẩng đầu lên nhìn cái trần của bệnh viện, bất lực thở dài:
“Cậu cũng biết rõ, năm đó chính vì tôi cũng cố chấp như cậu, cũng quyết đoán như cậu, thế nên San San mới bỏ tôi mà đi, không một lời từ biệt mà…?”