Lãnh Hàn Thiên mở cửa đi vào, nhìn thấy những sợi dây gắn kết giữa thân
thể Đỗ Hiểu Nghi với những trang thiết bị y tế của bệnh viện, hắn vô
cùng đau lòng, từng giọt, từng giọt nước mắt lại rơi xuống, theo đó là
những từ ngữ khó nói nên lời. Giờ phút này, khi chính mắt chứng kiến Đỗ
Hiểu Nghi nằm trên chiếc giường bệnh, bỗng chốc Lãnh Hàn Thiên nhận thấy được sự thuần khiết và lương thiện trong tâm hồn của cô mà trước nay
hắn chưa bao giờ khám phá ra.
Mà cũng đúng thôi, hắn đã bao lần
chịu dùng trái tim của mình để cảm nhận tình yêu của cô đâu mà biết với
không biết chứ? Nói đi thì cũng phải nói lại, mọi diễn biến hiện tại,
hết thảy đều từ cái quyết định sai lầm của Lãnh Hàn Thiên mà ra.
Lãnh Hàn Thiên khẽ cầm một bàn tay của Đỗ Hiểu Nghi lên, chầm chậm áp sát
vào má, sự mềm mại của bàn tay dường như càng làm cho người đàn ông này
khóc nhiều hơn, ân hận nhiều hơn. Ngẫm lại tất cả mọi sự tình, Đỗ Hiểu
Nghi cô đều vô tội, đều không liên can, đều không hay gì hết, nhưng tại
sao, tại sao chính hắn vẫn luôn cho rằng là cô đã chen vào hạnh phúc của hắn cùng Triệu An Nhã?
Người phụ nữ yêu hắn đến sức cùng lực kiệt, thế nhưng lại bị chính Lãnh Hàn Thiên kéo vào câu chuyện rắc
rối đầy thương đau quá mức, liệu có quá nhẫn tâm với cô hay không? Lãnh
Hàn Thiên cứ đinh ninh trong đầu, rằng Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan
đối với hắn và Triệu An Nhã rất bất công, bất công so với Đỗ Hiểu Nghi,
nhưng hóa ra, chính cô mới là người bị đối xử không công bằng nhất trong chuyện này, bị ruồng bỏ, bị chính người mình yêu gán ghép cho cái tội
danh cùng cái mác “người phụ nữ mưu mô, xảo quyệt”.
Tất cả nghiệp duyên dù là trước đây hay hiện tại, hết thảy đều xuất phát từ Lãnh Hàn
Thiên, ấy mà sau cùng, kẻ gánh chịu mọi hậu quá lại chính là cô - Đỗ
Hiểu Nghi - một thiên thần đã dùng cả tuổi thanh xuân của mình để yêu
hắn với biết bao niềm tin cùng nỗi nhớ vô tận, nhưng đổi lại chỉ là vài
ba câu vô tâm, tuyệt tình.
“Hiểu Nghi, tôi xin lỗi, tôi…sai rồi. Em tỉnh dậy đi, có được không? Đừng ngủ nữa…tôi…tôi sẽ đau…lòng…”
Sự yếu đuối hiện tại của Lãnh Hàn Thiên là điều mà trước nay hắn chưa từng dành cho ai, kể cả Triệu Nhã An. Tuy rằng năm đó, khi biết tin Triệu
Nhã An đã rời đi, bặt vô âm tín, bản thân Lãnh Hàn Thiên cũng rất đau
lòng, rất thương tổn, nhưng ít nhiều gì thì hắn cũng không khóc, không
yếu đuối như tình cảnh hiện tại hắn đối với Đỗ Hiểu Nghi. Có lẽ, ngay
tại thời khắc Lãnh Hàn Thiên nhận ra Đỗ Hiểu Nghi cô chính là ngoại lệ
của hắn, thì tất cả đều đã muộn mất rồi.
Vì chuyện của
Triệu Nhã An, thế nên Lãnh Hàn Thiên vẫn cứ mãi canh cánh trong lòng,
vấn vương một bóng hình mà ngỡ đã bỏ rơi hắn chẳng luyến tiếc, để rồi
khi toàn bộ sự thật được sáng tỏ, được lộ diện, thì cũng là lúc không ai có thể quay ngược thời gian lại được nữa.
“Chỉ cần em tỉnh lại
thôi, tôi đảm bảo sẽ cho em tất cả những gì em muốn, bao gồm cả tôi. Chỉ cần em tỉnh lại, tôi hứa rằng tôi sẽ luôn là của em, và chúng ta sẽ
cùng quay về ngôi biệt thự ấy. Tôi thừa biết, hiện tại nhận ra mình đã
trót có tình cảm với em thì đã quá muộn màng, nhưng tôi vẫn muốn bù đắp
lại những điều sai trái mà trước kia tôi đã từng làm với em. Xin em…xin
em đừng bỏ tôi đi mà…”
Quyền lực tối cao thì đã sao? Ông trùm
giới thượng lưu thì có là gì? Khi đứng trước bờ vực của sự sinh tử, cho
dù có là Hoa Đà tái thế thì cũng đều như một đứa trẻ lên ba không hơn
không kém, khóc, khóc mãi không thôi.
Lãnh Hàn Thiên nói rất
nhiều lời, nhưng cái đáp lại hắn chỉ là một khoảng trống thấu trời,
không có chút động tĩnh, lại im ắng đến đáng sợ. Có lẽ nào, người đàn
ông này vẫn luôn mang trong mình một tia hy vọng mỏng manh để trường hợp của người phụ nữ nằm trước mặt thật sự có thể xảy ra một kỳ tích? Giả
sử như xác suất Đỗ Hiểu Nghi tỉnh lại chỉ có 1% hay 0.01%, Lãnh Hàn
Thiên cũng muốn thử sức một lần, biết đâu sẽ có bất ngờ không tưởng
chăng?
Con người này bình thường không như vậy đâu, chỉ khi hắn
không thể chịu nổi nữa thì hắn mới tỏ ra yếu đuối. Lãnh Hàn Thiên hắn
cũng rất muốn phải mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc, trái tim hắn lại không nghe lời, mạnh mẽ không nổi. Nếu như bây giờ có một phép màu xảy ra, chắc
chắn Lãnh hàn Thiên sẽ thay cô chịu đựng nỗi đau đớn của thể xác, đổi
lại cho Đỗ Hiểu Nghi một con người lành lặn chứ không bị băng bó toàn
thân, nằm bất động như thế.
Trong vô thức, hình ảnh của mẹ lại
xuất hiện trong đầu Đỗ Hiểu Nghi, bà nhắc nhở cô không được phép ngừng
phấn đấu, bà cũng bảo cô đừng vì một người đàn ông mà tự làm khổ chính
mình, bởi bà không muốn thấy cô phải giẫm lên vết xe đổ của bà năm xưa.
Thấy mẹ xuất hiện nơi tiềm thức, Đỗ Hiểu Nghi biết rằng, cô mãi cũng
không thể kháng cự lại ông trời, và thế là cô liền bật khóc.