Đây mới là điểm khiến ông ta cảm thấy thực sự đáng sợ.
Không lẽ một người thực sự có thể che giấu cảm xúc của mình kín kẽ đến mức giọt nước cũng không lọt sao?
Vừa rồi Lý Thiên Nguyên không chỉ ám chỉ việc quân thượng cho phép
chuyện ở rể để thầm áp bức hắn, mà còn cố ý đe dọa muốn lan truyền bí
mật hắn đã che giấu suốt mười năm qua. Nhưng biểu cảm của hắn chẳng hề
có chút thay đổi, dù chỉ là một cái cau mày thoáng qua.
“Cố gia… thực sự đã sinh ra một nhân vật giỏi giang. Sợ rằng tương lai
Cố Thiên Mệnh hắn một ngày chưa chết, Cố gia vẫn sẽ hưởng một ngày yên
bình”, Lý Thiên Nguyên gượng cười trong lòng, sự phức tạp mâu thuẫn
trong ánh mắt nhìn Cố Thiên Mệnh cũng càng chồng chéo lên nhau.
“Thôi quên đi, cho dù lão phu đồng ý thay đổi chuyện ở rể, nhưng cũng
phải nhận được sự tán thành từ quân thượng, rốt cuộc sự tình lúc đầu
cũng phải thông qua cái gật đầu của ngài ấy”.
Lý Thiên Nguyên không muốn thăm dò hư thực từ Cố Thiên Mệnh nữa, bởi chỉ với những gì hắn thể hiện bây giờ cũng đủ sánh với hai người huynh
trưởng đã khuất kia của mình, cũng cáng đáng nổi cái mũ rể hiền này của
Lý gia.
“Với năng lực của Lý đại nhân muốn khiến quân thượng thay đổi ‘câu vàng
lời ngọc’ hẳn là không khó, đương nhiên không cần bổn công tử phải nhọc
lòng nữa”, nói một hồi Cố Thiên Mệnh cảm thấy cổ họng có chút khô khốc
liền chậm rãi nhấp một ngụm trà.
"... Tên nhóc Cố gia chết tiệt này, ngươi đúng là bắt thóp được lão phu
mà!”, nếp gấp khóe miệng Lý Thiên Nguyên giật giật, không khỏi thấp
giọng mắng một câu, bộ râu hoa tiêu cũng khẽ đung đưa theo từng nhịp thở dốc nặng nề của ông ta: “Có phải trước khi tới đây ngươi đều tính toán
hết rồi hay không?”
Đáng hận nhất là cái gì mà không cần ngươi phải nhọc lòng? Trong mắt tên nhóc này, ta chỉ là một người chạy vặt thôi hay sao?
Tham gia chính trị đã hàng chục năm nhưng Lý Thiên Nguyên chưa từng tức
giận như ngày hôm nay, hơn nữa còn chỉ có thể bấm bụng nuốt giận. Không
còn cách nào khác, giống như những gì Cố Thiên Mệnh đã nói, ông ta không muốn đẩy Cố gia vào thế đối lập, hơn nữa còn là một Cố gia có một tên
yêu nghiệt tâm cơ như Cố Thiên Mệnh.
“Lý đại nhân, ông cũng lớn tuổi rồi, tức giận không tốt cho sức khỏe
đâu, bằng không được một mất mười đó”, nghe giọng điệu này của Lý Thiên
Nguyên, hẳn là chuyện ở rể này đã giải quyết được hơn nửa, làm cho Cố
Thiên Mệnh thầm thở phào một hơi.
"...", Lý Thiên Nguyên hơi bạnh quai hàm, cắn răng nghiến lợi lườm Cố Thiên Mệnh.
“Ngày mai, đến Lý gia”.
Lý Thiên Nguyên uất nghẹn một hồi lâu mới lạnh lùng phun ra một câu.
“Cái gì?”, Cố Thiên Mệnh theo bản năng hỏi ngược lại.
“Đưa sính lễ!”
Lý Thiên Nguyên hừ lạnh, ánh mắt nhìn Cố Thiên Mệnh hận không thể đem hắn ra đánh cho một trận.
Cố Thiên Mệnh giật mình, chén trà trong tay không khỏi ngừng lại một
chút, sau đó liền khôi phục vẻ mặt tự nhiên tuấn dật nhẹ giọng trả lời:
“Được, có điều hôn lễ có thể rời lại vài ngày, dù sao Sương Nhi cô nương cũng không thật sự muốn gặp mặt bổn công tử ta, không nên cưỡng cầu”.
Kỳ thật, Cố Thiên Mệnh không muốn thành gia lập thất, dù sao thì tầm
nhìn của hắn không còn dừng lại ở bách quốc chi địa nữa, hắn không muốn
mình có ràng buộc. Nhưng mà, cũng không thể tùy ý từ chối.
Hôm nay có thể làm Lý Thiên Nguyên đồng ý, dĩ nhiên là Lý gia đã nhượng
bộ khá lớn, nếu Cố Thiên Mệnh còn được đằng chân lân đằng đầu, hủy bỏ
hôn ước giữa hai nhà, vậy thì song phương cũng không thể bình tĩnh mà
nói chuyện với nhau nữa.
Thôi vậy, mọi chuyện tùy duyên.
Cố Thiên Mệnh âm thầm lắc đầu, có chút muốn đánh mình của lúc trước một
trận, không có việc gì làm hay sao mà phải đi đùa giỡn tiểu thư Lý gia.
“Ừm. Ngày mai làm lễ đính hôn trước, về phần đại hôn chính thức có thể
để sau, như vậy Sương Nhi cũng dễ tiếp nhận việc này hơn”, Lý Thiên
Nguyên trầm nghâm trong chốc lát, trầm thấp nói.
“Theo lời đại nhân nói đi!”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, đồng ý nói.
“Đợi lát nữa lão phu sẽ vào hoàng cung nói rõ với quân thượng, để Sương
Nhi gả đến Cố gia. Ngươi yên tâm, lão phu sẽ không làm bại lộ chuyện của ngươi. E rằng cho dù lão phu có nói, chỉ sợ quân thượng cũng không
tin”, Lý Thiên Nguyên ngồi nghiêm chỉnh trên chủ vị, khuôn mặt nghiêm
trọng nói.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp.
“Có điều, tiểu tử ngươi xưng hô với lão phu, có phải nên sửa rồi
không?”, Lý Thiên Nguyên híp lại đôi mắt đục ngầu trống rỗng, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười.
Thông minh từ bé, ít nhất sáu tuổi đã bắt đầu bày mưu tính kế, lừa gạt
người trong thiên hạ, để mình ẩn nấp trong bóng tối quan sát đại thế.
Người yêu nghiệt như vậy, còn không phải sẽ làm rể của lão phu hay sao.
Lý Thiên Nguyên nghĩ đến đây, vẻ buồn bực cùng không vui vừa rồi đều
tiêu tán hơn nửa, nội tâm âm thầm cân nhắc nên nói với quân thượng như
thế nào.