“Cố công tử hôm nay tới Lý gia là có chuyện gì?”, tuy trong lòng Lý
Thiên Nguyên không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nghiêm túc
trầm giọng hỏi.
“Tai vách mạch rừng, vẫn nên để bọn họ lui xuống hết đi!”, Cố Thiên Mệnh quét một vòng quanh đại sảnh rồi nói.
Lý Thiên Nguyên nheo lại đôi mắt đục ngầu, sau đó phất tay áo, lạnh lùng ra lệnh cho đám nha hoàn: “Đều lui xuống đi!”
Nhận được mệnh lệnh, hơn chục nha hoàn thị nữ chờ lệnh trong đại sảnh lập tức có trật tự rời khỏi.
Chẳng mấy chốc đại sảnh chỉ còn lại Lý Thiên Nguyên, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn và Lý Dật Hiên bốn người.
Nhìn Lý Dật Hiên vẫn đứng giữa đại sảnh, Cố Thiên Mệnh không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu.
“Hiên Nhi, cháu cũng ra ngoài đi!”, Lý Thiên Nguyên lăn lộn chốn quan
trường mấy chục năm, chút kỹ năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt này đã
ngấm sâu vào linh hồn, ông ta sao có thể không nhận ra sự ra hiệu rõ
ràng như vậy của Cố Thiên Mệnh.
“Cháu…”, Lý Dật Hiên nghẹn đỏ mặt, cuối cùng cũng không dám phản bác, chỉ hành lễ đáp: “Vâng thưa ông nội”.
Sau đó vì Lý Dật Hiên rời khỏi đại sảnh, chỉ còn lại ba người Cố Thiên Mệnh.
Nếu không vì nể mặt ông cụ Cố cùng Cố gia canh giữ biên cương mấy chục
năm, Lý Thiên Nguyên cũng sẽ không lãng phí thời gian tới gặp mặt tên
công tử bột tiếng xấu lan xa này.
“Bây giờ ngươi có thể nói tại sao muốn tìm lão phu rồi chứ?”, Lý Thiên
Nguyên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, trong lời nói còn lộ ra một tia
bén nhọn.
Cố Thiên Mệnh không trả lời câu hỏi của ông ta ngay mà thận trọng nói
với Yến Hàn: "Yến Hàn, ngươi đi ra ngoài chờ đi, đừng để bất kì ai quấy
rầy hoặc nghe lỏm".
"Vâng", Yến Hàn không chút do dự xuất hiện ở cửa đại sảnh của Lý gia.
Sau đó âm thầm vận dụng tu vi của Địa Huyền sơ kỳ quan sát gió thổi cỏ
lay xung quanh.
Lý Thiên Nguyên nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh thật sâu, tuy trong lòng ngờ vực nhưng cũng không nói gì.
"Lý đại nhân, hôm nay bổn công tử tới đây chỉ có một chuyện, chính là
giải quyết việc ở rể", đối mặt với quan uy mơ hồ phát ra của Lý Thiên
Nguyên, Cố Thiên Mệnh chỉ bình thản ngồi đó như chốn không người.
Hai người im lặng nhìn nhau, đại sảnh yên tĩnh tới cực điểm, lộ ra vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
"Đây là ý của ngươi hay của Cố gia?", Lý Thiên Nguyên không lập tức phát cáu mà hỏi ngược lại một câu.
Nếu hôm nay Cố Thiên Mệnh tự mình tới muốn hủy bỏ hôn ước, vậy Lý Thiên
Nguyên không cần đếm xỉa tới, nhưng nếu hắn thay mặt cho Cố gia, vậy Lý
Thiên Nguyên không thể không xem xét lại.
Tuy Lý Thiên Nguyên không muốn gặp Cố Thiên Mệnh cho lắm, nhưng ông cụ
Cố còn sống một ngày, vậy Cố gia suy cho cùng vẫn là Cố gia của năm đó,
không ai có thể tùy ý nhục mạ.
Nhưng chuyện ở rể lúc đầu là do ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên thương
lượng mà thành, cũng nhận được sự chấp thuận từ quân thượng, hiện tại
thời điểm liên hôn đã gần kề, Cố Thiên Mệnh lại đích thân tìm tới cửa
đòi hủy hôn, đây không phải chuyện nhỏ, mà như đang hung hăng tát vào
mặt Lý gia.
“Ý của bổn công tử cũng chính là ý của Cố gia”, hai tay Cố Thiên Mệnh
đặt hờ lên tay vịn của ghế, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Lý Thiên
Nguyên.
Lý Thiên Nguyên cân nhắc một hồi, sự buốt giá đìu hiu phát ra từ trong
đôi mắt u ám của ông ta phóng thẳng tới hắn: “Cố tiểu tử, ngươi biết bản thân đang làm gì không?”
"Đúng là nhà họ Cố các ngươi không dễ chọc, nhưng Lý gia ta cũng không
phải là nắm đất tùy người vê nắn. Việc ngươi ở rể lúc đầu là do ông cụ
Cố và lão phu thỏa thuận, đồng thời cũng nhận được sự đồng ý từ quân
thượng. Bây giờ hôn sự đã đến gần, ngươi lại nhảy ra nói muốn hủy hôn,
có phải thực sự không coi Lý gia ta ra gì, hay là nói Lý gia ta không
xứng với thân phận công tử Cố gia của ngươi đây?”
Lý Thiên Nguyên vỗ mạnh xuống mặt bàn gỗ đàn hương cổ xưa, ánh mắt như ngưng tụ ra từng ngọn lửa giận dữ.
"Lý đại nhân, ông quá lời rồi, bổn công tử không phải ý đó”, Cố Thiên
Mệnh cười nhạt, căn bản không vì khí thế áp bức này của Lý Thiên Nguyên
mà lay động.
"Vậy ngươi có ý gì?”, Lý Thiên Nguyên lạnh giọng hỏi.
“Bổn công tử tuyệt đối không thể thực hiện chuyện ở rể này. Tuy nhiên
chuyện này do bổn công tử mà ra nên ta sẵn sàng gánh chịu hậu quả. Hoặc
là ngày mai bổn công tử rước Lý tiểu thư làm vợ, hoặc là hôn ước bị hủy
bỏ, coi như bổn công tử nợ Lý gia các người một ân tình”.
Đầu ngón tay Cố Thiên Mệnh gõ nhẹ lên bàn, trịnh trọng nói tiếp: “Lý đại nhân, ông thấy thế nào?”
“Ha ha ha…”, nghe vậy Lý Thiên Nguyên lập tức ngẩng đầu cười to, trong
tiếng cười tràn đầy châm chọc cùng khinh thường: “Cố tiểu tử, ngươi từ
nhỏ đã nổi danh chuyên gây chuyện thị phi, là một phế thể không thể tu
hành, căn bản không thể so sánh với hai vị huynh trưởng quá cố của mình, dựa vào ngươi lấy tư cách gì cưới cô nương Lý gia ta?”