“Quên đi, đã qua rồi, sau này chúng ta cẩn thận một chút”, một hộ vệ hòa giải, không muốn tiếp tục tranh cãi nữa.
Vì thế, cửa lớn Lý gia khôi phục lại yên tĩnh. Nhưng mà, nếu là người có nhãn lực tốt đi ngang qua cửa Lý gia, có thể thấy những hộ về này đầu
đầy mồ hôi, thậm chí cả người đều run rẩy.
Đại sảnh Lý gia.
Cố Thiên Mệnh ngồi ở ghế của khách, Yến Hàn chờ ở phía sau hắn, bên cạnh có một đám oanh oanh yến yến rót trà rót nước.
Nha hoàn rót trà cho Cố Thiên Mệnh nhịn không được liếc nhìn hắn vài
lần, nội tâm thầm nói: Đây chính là tiểu công tử Cố gia tội ác tày trời
trong truyền thuyết sao? Trông không giống chút nào cả.
Cố Thiên Mệnh khẽ nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt tự nhiên nhìn lướt qua
sảnh Lý gia, lẳng lặng cảm thụ hết thảy khí tức chung quanh.
“Ngươi chính là Cố Thiên Mệnh? Công tử Cố gia? Phu quân tương lai của Sương Nhi?”
Lúc này, một thanh âm thô kệch cắt đứt hứng thú thưởng trà của Cố Thiên Mệnh.
Ở cửa đại sảnh, một nam tử mặt đen lưng hùm vai gấu bước về phía Cố
Thiên Mệnh, sắc mặt xanh mét làm cho đám nha hoàn xung quanh thất sắc
vội lui sang một bên.
“Ngươi là ai?”, Cố Thiên Mệnh không chút để ý liếc mắt nhìn nam tử mặt đen một cái, nhẹ giọng hỏi.
“Lý Dật Hiên, đường ca của Sương Nhi”.
Nam tử mặt đen hừ lạnh một tiếng, thô kịch tùy tiện nói.
.....
Ở cửa đại sảnh, một nam tử mặt đen lưng hùm vai gấu bước về phía Cố
Thiên Mệnh, sắc mặt xanh mét làm cho đám nha hoàn xung quanh thất sắc
vội lui sang một bên.
“Ngươi là ai?”, Cố Thiên Mệnh không chút để ý liếc mắt nhìn nam tử mặt đen một cái, nhẹ giọng hỏi.
“Lý Dật Hiên, đường ca của Sương Nhi”.
Nam tử mặt đen hừ lạnh một tiếng, thô kịch tùy tiện nói.
“Lý Dật Hiên, đường ca của Sương Nhi”.
Người đàn ông mặt đen hừ lạnh một tiếng, thô lỗ nói.
“Ồ, có chuyện gì sao?”, Cố Thiên Mệnh không mặn không nhạt hỏi lại một
câu, dáng vẻ lười phải quan tâm này của hắn khiến tên đàn ông tên Lý Dật Hiên kia tức không nhẹ.
Những lời tiếp theo của Cố Thiên Mệnh càng khiến Lý Dật Hiên hận không
thể xé xác hắn ra: “Cái tên Dật Hiên này hàm ý thanh tao trầm lắng, như
gió mát chốn núi rừng, đáng tiếc, cái tên hay như vậy lại bị một tên tục tĩu như ngươi bôi nhọ”.
Trời đất!
Lý Dật Hiên nghe vậy thì giật mình, dường như không ngờ tới tên công tử
bột nổi danh kinh thành lại có thể nói ra… những lời mang đầy tính văn
chương như vậy.
Thị nữ yên lặng chờ đợi ở bên cạnh không khỏi liếc Cố Thiên Mệnh- vị
công tử đang tao nhã uống trà kia một cái, cảm thấy tin đồn có chút sai
sự thật.
“Tên nhóc thối tha, ngươi nói chuyện kiểu gì thế, cái gì mà ta làm hoen ố cái tên này”, giây tiếp theo, Lý Dật Hiên liền mặt mày đỏ bừng, tức
giận đùng đùng giơ tay muốn tóm lấy bả vai Cố Thiên Mệnh.
“Hỗn xược!”, Lý Dật Hiên còn chưa chạm được dù chỉ cọng tóc của Cố Thiên Mệnh thì Yến Hàn đang lặng lẽ đứng phía sau hắn đột nhiên ngước lên đôi mắt trống rỗng nhưng đầy sắc bén, trầm giọng quở trách.
Thân là tôi tớ tất nhiên phải thời thời khắc khắc bảo vệ an toàn của chủ thượng, không cho phép bất kỳ kẻ nào thách thức sự uy nghiêm của chủ
thượng. Cho dù phải hy sinh tính mạng vì điều này, Yến Hàn cũng không hề oán thán, bởi tất cả những gì hắn có hôm nay đều nhờ Cố Thiên Mệnh.
Trong nháy mắt, Lý Dật Hiên đã bị hơi thở Yến Hàn phát ra đẩy lùi nửa bước, đầy mặt kinh hãi thầm kêu trong lòng: “Cao thủ!”
“Hừ!”, Lý Dật Hiên phát hiện ra tên người hầu đứng sau Cố Thiên Mệnh vậy mà là một cường giả sâu không lường được, chỉ đành nén giận, trừng đôi
mắt hổ nhìn hắn lạnh giọng nói; “Cố công tử, ngày mai Lý gia ta sẽ đưa
sính lễ tới Cố gia, không biết công tử đã chuẩn bị xong chưa?”
Đợi sau khi ngươi tới ở rể Lý gia, Cố gia cũng không có quyền sắp xếp
cao thủ theo cạnh ngươi nữa, đến lúc đó trên danh nghĩa ta chính là
đường ca của ngươi rồi, chờ xem ta dạy dỗ ngươi thế nào. Lý Dật Hiên vừa lẩm bẩm vừa cười khinh bỉ trong lòng, dường như đã tính toán xong phải
giáo huấn Cố Thiên Mệnh sau khi hắn tới ở rể Lý gia ra sao.
“Ngươi có thể đại diện cho Lý gia sao?”, Cố Thiên Mệnh căn bản không
thèm để tâm tới kế khích tướng thấp kém này, chỉ thình lình ngẩng đầu
lên hỏi.
Khóe miệng đang nhếch lên ý cười xấu xa của Lý Dật Hiên vì câu nói này
lập tức cứng đờ lại, hắn chỉ là một hậu bối, sao đủ tư cách đại diện cho Lý gia, trên đầu hắn còn có phụ thân và các thúc bá cùng ông cụ Lý
Thiên Nguyên càng già càng dẻo dai kia.
Nếu Lý Dật Hiên thực sự hùa theo câu nói này của Cố Thiên Mệnh khẳng
định bản thân có thể đại diện cho Lý gia, sợ rằng không thoát khỏi một
trận dạy bảo. Bởi vậy hắn đáp: "Tất nhiên là không”.
“Bổn công tử có thể đại diện cho Cố gia”, không đợi giọng nói của Lý Dật Hiên vang lên hết, Cố Thiên Mệnh đã tiếp lời.
"...", Lý Dật Hiên há hốc miệng, không biết phải đáp trả thế nào, chỉ ngây ngẩn nhìn hắn chằm chằm.
“Ngay cả tư cách đại diện cho Lý gia cũng không có thì ngươi đừng lảng
vảng trước mặt bổn công tử nữa, từ đâu tới thì trở về nơi đó đi, đừng
đứng đực ở đây gây chướng tai gai mắt”, đôi mắt phẳng lặng như nước của
Cố Thiên Mệnh thoáng quét qua Lý Dật Hiên, giọng điệu biểu thị như nó là điều hiển nhiên.