Nếu hắn báo ra tên tuổi, đám đông chắc chắn sẽ biết được lai lịch của
hắn, đến lúc đó, Cố Thiên Mệnh có tư cách lấy đi chút rượu ngon này hay
không còn phải phụ thuộc vào lai lịch của hắn rồi.
Nếu hắn nói mình xuất thân từ một gia tộc không có bất kỳ quyền lực gì,
chỉ là một hộ mới nổi may mắn thì thái độ của đám đông sẽ quay ngoắt, mà hậu quả cũng càng khó lường.
Hành động này của Tống Thi Vân nhìn thì đơn giản nhưng lại bao hàm rất
nhiều thâm ý. Nếu ngươi đã muốn toàn bộ số Bách Hoa Túy này, vậy phải
xem xem bối cảnh của ngươi có đủ sâu hay không.
“Công tử người nói đùa rồi, ta chỉ đơn thuần muốn biết tên húy của người mà thôi, không có ý gì khác”, cho dù suy nghĩ trong lòng bị bóc trần
nhưng Tống Thi Vân vẫn duy trì được dáng vẻ diễm lệ, môi đỏ nhếch lên
một độ cong tuyệt đẹp đáp.
Cố Thiên Mệnh mỉm cười như ngầm hiểu, sau đó đưa mắt nhìn ông lão điên, thấy được một tia khao khát trong đôi mắt già nua ấy.
“Thiên Phong quốc, Cố gia, Cố Thiên Mệnh”.
Hai tay Cố Thiên Mệnh chắp hờ sau lưng, như xoáy sâu nhìn vào Tống Thi Vân đáp.
Bùm!
Nghe vậy trong lòng tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng, trong đôi mắt pha lẫn đủ loại tâm tư lóe qua một gợn sóng run rẩy.
Thiên Phong quốc Cố gia Cố Thiên Mệnh, cũng là Thiên Vũ Hầu vang danh thiên hạ, Cố Thiên Mệnh?
“Công tử chính là vị Thiên Vũ Hầu tiếng tăm lẫy lừng kia?”, con tim Tống Thi Vân như hẫng mất một nhịp, gương mặt xinh đẹp thoắt cái có chút tái nhợt gắt gao nhìn Cố Thiên Mệnh, không dám tin tưởng hỏi lại.
Có tin đồn rằng Thiên Vũ Hầu Cố Thiên Mệnh là thiên kiêu cái thế, tuổi
trẻ đã lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành, một kiếm có thể chém chết cao
thủ Địa Huyền, mà điều quan trọng nhất là, nghe nói bên cạnh hắn còn có
một cường giả Địa Huyền đỉnh phong hư thực bảo vệ, khiến người ta phải
khiếp đảm.
Cả đại sảnh nháo nhác lộ ra vẻ kinh ngạc và sửng sốt. Tuy Thiên Phong
quốc chỉ là một hoàng triều cấp trung tầm thường nhưng Cố gia khoảng
thời gian này có thể nói là như mặt trời ban trời, còn mạnh mẽ hơn rất
nhiều thế gia của Mạch Dương quốc.
Cách đây một thời gian, hôn lễ giữa nguyên soái trấn quốc Thiên Phong
quốc và Vĩnh An công chúa khiến tất cả các quốc gia đều phải xôn xao,
dồn dập mang theo lễ vật trọng hậu tới chúc mừng, danh vọng như vậy
không phải là thứ các thế gia bình thường có thể so bì được.
Bởi dường như có một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong trấn giữ nên mới
khiến các phương thế lực và hoàng triều thăm dò. Theo lời đồn đại, một
vị đại tướng của hoàng triều cao cấp vì dò xét vị cường giả đó mà bị một tát làm tàn phế.
Chuyện này đã khiến cả thiên hạ rúng động, cũng xác nhận rằng Cố gia
thực sự tồn tại một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong, có thể nói, Cố
gia của hiện tại chắc chắn là thế gia hàng đầu tại Bách Quốc Chi Địa, ai còn dám khinh thường ức hiếp cơ chứ?
"Thì ra là Thiên Vũ Hầu đại giá, là Liễu Trần Các ta sơ suất rồi", Tống
Thi Vân lập tứ cười chào đón, không dám có nửa phần thất lễ: "Người đâu, còn không mau kê bàn lấy ghế cho Thiên Vũ Hầu".
"Không cần".
Cố Thiên Mệnh trực tiếp từ chối lời mời ngồi của Tống Thi Vân, lạnh nhạt nói: "Bây giờ Liễu Trần các đã có thể bán số Bách Hoa Túy còn lại cho
ta chưa?"
"Không bán", Tống Thi Vân khom lưng hành lễ, nở nụ cười đầy mị hoặc: "Ta xin thay mặt Liễu Trần các kính tặng mấy vò rượu trăm năm tuổi này cho
Thiên Vũ Hầu, rượu ngon xứng anh hùng, sao có thể để những vật thô tục
như vàng bạc vấy bẩn đây?"
Cái gì? Không bán?
Lúc đầu khi Tống Thi Vân phun ra hai từ ‘không bán’, trong lòng tất cả
đều không kìm được trầm xuống, thầm hô ngu xuẩn và cảm thấy kinh hoảng.
Nhưng khi nàng ta giữa đường chuyển ngoặt ý tứ muốn tặng lại tất cả rượu cho Cố Thiên Mệnh, họ đều không khỏi bội phục tán thưởng.
Tuy rằng hai vạn lượng bạc là con số không nhỏ nhưng nếu có thể kết bạn
với một Thiên Vũ Hầu người có khả năng vô hạn trong tương lai thì lại
thành một vụ mua bán quá hời. Huống hồ, sau lưng hắn nghe đồn còn có một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong bảo vệ, kết bạn với một vị Thiên Vũ
Hầu tương đương với việc giao hảo với toàn bộ Cố gia cùng vị cường giả
tuyệt thế kia rồi.
Tống Thi Vân của Liễu Trần các thực sự không hổ là tài trí hơn người,
nhìn nhận vấn đề này rất rõ ràng khiến bon họ đều bái phục không thôi,
đáy lòng thầm cảm thán đúng là không phải ngẫu nhiên khi nàng ta có thể
tiếp quản cơ ngơi của cả Liễu Trần các.
“Người đâu, trả lại ngân phiếu năm ngàn lượng mua rượu vừa rồi cho Thiên Vũ Hầu”, tiếp đó Tống Thi Vân lại quay đầu nói với thị nữ bên cạnh:
"Lập tức lấy ba vò Bách Hoa Túy ở sân sau đưa cho Thiên Vũ Hầu".
Tiếp đó ngân phiếu năm ngàn lượng mà Liễu Trần các vừa thu được từ Cố Thiên Mệnh lại được đặt xuống bàn trước mặt hắn.