Đúng lúc này khi thị nữ đã sắp bưng rượu tới trước người An Hưng Bá thì
một bóng đen dùng tốc độ sét đánh lướt qua đỉnh đầu mọi người, sau đó
một giây tiếp theo đã cướp mất vò rượu ngon trong tay nàng ta.
"Rượu, ha ha…”, bóng đen này không ai khác chính là ông lão điên, ông ta sớm
đã ngửi được hương rượu hảo hạng, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn
liền lao thẳng vào. Bây giờ ông ta ôm vò rượu ngon, không màng xung
quanh mà xé ra nắp vò, bắt đầu tận hưởng.
Ông lão điên dựa vào bục cao, chân trần giẫm lên thảm trải sàn đỏ như
máu của Liễu Trần Các, dáng vẻ rách nát cực kỳ nổi bật giữa đại sảnh
trang lệ này.
“Kẻ nào!”
Trong chớp mắt bầu không khí trong Liễu Trần Các liền trầm xuống, sắc
mặt của rất nhiều người đều tái mét mắt như lưỡi câu nhìn phía ông lão
điên.
“Hỗn xược! Ăn mày từ đâu tới dám gây sự ở Liễu Trần Các
ta?”, người phụ
nữ xinh đẹp trên đài cao siết chắt tay thon, gương mặt thoắt cái phủ một tầng sương lạnh, nhìn chằm chằm về phía kẻ đột nhập bất ngờ kia mà quát lớn.
Nàng ta chính là chủ quản của Liễu Trần Các, Tống Thi Vân. Ngoại hình
tầm ba mươi tuổi, quyến rũ động lòng người, sở trường đàm phán, nếu
không cũng không có cách nào kinh doanh Liễu Trần Các phát đạt như ngày
hôm nay.
Thấy ông lão điên vậy mà xé mở uống xuống vò rượu mà
Liễu Trần Các tỉ mỉ chuẩn bị, vẻ tươi cười thường ngày lập tức biến mất
thay vào đó là giận dữ không thôi, nổi lên sát ý, đè giọng ra lệnh:
“Người đâu! Kéo lão ăn
mày này ra ngoài cho ta!”
“Xin lỗi các vị công tư đại nhân,
chuyện này là sơ sót của Liễu Trần Các ta, nhất định sẽ xử lý thỏa
đáng”, ngay sau đó, Tống Thi Vân lại ngẩng
đầu lộ ra ý cười, giải thích với đám đông bên dưới: “An công tử, Liễu
Trần Các sẽ lập tức chuẩn bị một vò rượu loại tốt nhất cho ngài, mong
ngài thứ lỗi cho”.
“Hừ!”, sự hào hứng tột độ vừa rồi của An Hưng Bá thoáng cái đã bị quét
sạch, quắc mắt nhìn ông lão điên vẫn như chốn không người tu rượu ừng
ực, khó chịu nói: “Một lão ăn mày chết tiệt cũng dám cướp rượu của bổn
công tử, đúng là lật trời rồi”.
Không lâu sau liền có hơn mười người đàn ông vạm vỡ tiến về phía ông lão điên, muốn kéo ông ra ngoài xử lý.
“Thanh Phong, ông chạy tới nơi này làm gì?”
Đúng lúc này, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn cũng tiến vào, chậm rãi đi về hướng đài cao trong đại sảnh của Liễu Trần Các.
Cùng với sự xuất hiện của Cố Thiên Mệnh, đám đông bất giác nhường ra một con đường, để hắn và Yến Hàn đi thẳng tới vị trí của ông lão điên.
Ông lão điên thấy hắn tới thì toét miệng cười, trong ngực vẫn ôm khư khư rượu ngon mà mình cướp được, điên khùng nói: "Rượu…"
Cố Thiên Mệnh thấy vậy thì nghĩ chắc là ông ta lại lên cơn thèm rượu nên liền xông thẳng vào.
Hắn cũng chỉ có thể cười khổ bất lực trong lòng.
“Ông ta là người của ngươi?”, An Hưng Bá đứng trong đám người lạnh lùng
nhìn chăm chăm dáng bộ nho nhã nhẹ nhàng của Cố Thiên Mệnh, nghiêm giọng chất vấn.
"Đúng, ông ấy là bạn của ta”, Cố Thiên Mệnh thuận theo thanh âm nhìn
sang, mắt đối mắt với An Hưng Bá mang dáng vẻ cô độc cao ngạo kia, gật
đầu đáp.
"Hừ! Ngươi biết vừa rồi lão ăn mày này đã làm những gì không?”, An Hưng
Bá có chút phẫn nộ chỉ vào ông lão điên, khí thế hùng hổ.
Cố Thiên Mệnh nhìn vò rượu tinh xảo ông lão điên đang ôm trong lòng thì
như đoán được ra điều gì đó, cũng không tính toán nhiều với An Hưng Bá,
thản nhiên đáp: “Vò rượu này bao nhiêu tiền, ta mua là được”.
Lời này của hắn vừa vang lên, toàn bộ những người đang có mặt đều sững sờ, sau đó liền phá lên cười đầy châm biếm.
“Ha ha ha……”
Yến Hàn thấy một màn này liền muốn ra tay giải quyết những kẻ bất kính với Cố Thiên Mệnh nhưng lại bị hắn lặng lẽ ngăn cản.
Thứ nhất, hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với họ, lười phải ra tay,
thứ hai, vết thương của Yến Hàn còn chưa hồi phục, nếu hoạt động quá
mạnh sẽ thực sự làm tổn thương tới gốc rễ linh hồn, vậy rắc rối to rồi.
“Vị công tử này, rượu mà bạn ngươi đang uống là Bách Hoa Túy trăm năm
tuổi mà Liễu Trần Các ta hao tâm tổn sức mới giành được, giá trị không
đong đếm được đâu”.
Chủ quản của Liễu Trần Các Tống Thi Vân
nghiêm giọng lên tiếng, gương
mặt kiều diễm lúc này như phủ một lớp băng sương, đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc: “Thấy ngươi ăn mặc giản dị, xác định muốn mua sao?”
“Tống tỷ tỷ đừng nói giỡn nữa, loại dân thường hèn mọn
như chúng lấy cái gì để trả cho Bách Hoa Túy trăm năm tuổi? Theo ta
thấy, còn không bằng
đêm chúng roi gậy đánh loạn một trận, tống vào sảnh sau của Liễu Trần
Các nô dịch cả đời”.
“Còn không mau ném bọn chúng ra ngoài! Nhìn thấy lão ăn mày ghê tởm này
ta ngay cả rượu cũng uống không trôi, đúng là quá mất hứng!”