“Trăm năm qua, nàng không đợi được người mình muốn gặp, ý chí càng ngày
càng yếu đuối, đã không còn ý chí cùng ý niệm sống tiếp nữa”, Cố Thiên
Mệnh có thể cảm giác được một luồng khí tức của Bạch Hoa Thường trong
quan tài băng, thâm trầm nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải ở sâu trong nội
tâm nàng ta còn có một tia kì vọng, và có người bảo vệ tâm mạch, chỉ sợ
đã thật sự trở thành thi thể trong quan tài rồi”.
“Hiện tại, nếu mở quan tài băng hoặc tùy tiện vận dụng huyền khí đánh
thức nàng ta, chỉ sợ không chỉ không cách nào làm nàng ta thức tỉnh,
ngược lại một luồng sinh cơ trong đáy lòng nàng ta sẽ tan biến hết”.
Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, tiếp tục mở miệng nói: “Cho nên, muốn đánh thức nàng ta dậy, khó đấy”.
“Chủ thượng, người nhất định có biện pháp, đúng không?”
Yến Hàn ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước trong suốt, tràn đầy hi vọng chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, khí tức trầm thấp khàn khàn nói.
“Ngươi đứng lên trước đi! Nếu ngươi đã là thuộc hạ của ta, ta sẽ không
khoanh tay đứng nhìn”, Cố Thiên Mệnh vươn tay phải đỡ Yến Hàn đứng lên,
trên mặt cũng hiện lên một tia nặng nề.
“Đa tạ... chủ thượng”, Yến Hàn quay đầu liếc mắt nhìn quan tài băng một
cái, sau đó chậm rãi đứng dậy dưới sự dìu đỡ nhẹ nhàng của Cố Thiên
Mệnh, thân thể có chút lung lay như sắp đổ.
Bạch Hạo Hạ nhìn một màn này, trong lòng phức tạp không thôi, không biết nên làm vì bây giờ.
“Thiên Vũ Hầu, ngươi... có cách đánh thức cô mẫu của ta thật sao?”, Bạch Hạo Hạ vẫn không thể tin mà trầm giọng hỏi: “Một năm trước, phụ vương
ta từng vào núi băng thăm cô mẫu một lần, người nói sinh tức của cô mẫu
đã yếu ớt đến cực điểm, chỉ sợ không lâu sau sẽ hoàn toàn tan biến mất”.
Nói xong, ánh mắt Bạch Hạo Hạ ảm đạm đi vài phần, sau đó thoáng có chút
kích động nhìn Cố Thiên Mệnh: “Nếu Thiên Vũ Hầu thật sự có thể đánh thức cô mẫu ta, từ nay về sau, trên dưới Trấn Tây Vương Phủ ta sẽ cùng Cố
gia Thiên Phong Quốc giao hảo, hơn nữa ta còn nợ ngươi một ân tình lớn”.
Trong lúc nhất thời, Bạch Hạo Hạ và Yến Hàn đều nhìn chằm chằm chằm Cố
Thiên Mệnh, hi vọng có thể nghe được Cố Thiên Mệnh nói ra chút ít biện
pháp có hiệu quả.
Cố Thiên Mệnh không lập tức mở miệng, mà chậm rãi đi tới bên cạnh quan
tài băng, vươn tay phải chạm vào đó, vận dụng một tia linh hồn lực dò
xét.
Yến Hàn cùng Bạch Hạo Hạ hai người không lên tiếng quấy rầy, lẳng lặng nhìn Cố Thiên Mệnh và nín thở.
Một lúc lâu sau, Cố Thiên Mệnh thu hồi tay phải, xoay người chăm chú
nhìn hai người bọn họ: “Nàng ta còn có một tia sinh cơ, có điều cực kỳ
yếu ớt. Cũng có thể vào một khắc sau, sức sống của nàng ta sẽ tan biến,
thật sự tiêu vong”.
“Cái gì?”, Yến Hàn nghe đến đây, linh hồn của hắn ta như muốn sụp đổ,
thân thể lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất. Hắn quay đầu chăm chú nhìn bóng dáng xinh đẹp trong băng, đau thương tuyệt vọng.
Ánh mắt Bạch Hạo Hạ cũng dần ảm đạm xuống, cắn răng hỏi: “Còn có thể cứu được không?”.
“Có thể”. Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng gật đầu.
Thoáng chốc, Yến Hàn và Bạch Hạo Hạ lại dâng lên một tia hi vọng, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh.
“Ba phương pháp có thể mang sinh cơ của nàng ta trở về, làm nàng ta thức tỉnh”, Cố Thiên Mệnh một tay chắp sau lưng, liếc mắt nhìn quan tài băng một cái mà nói: “Thứ nhất, mời võ giả cảnh giới Thiên Huyền ra tay, đốt lửa sinh cơ của nàng ấy lên”.
Cường giả Thiên Huyền?
Bạch Hạo Hạ cùng Yến Hàn hai người trực tiếp phủ định, toàn bộ Bách Quốc Chi Địa đã nhiều năm không xuất hiện loại cường giả này rồi. Lần gần
đây nhất là vị kiếm tôn trăm năm trước.
“Hai là tìm được 3 vị thuốc sinh tử, đem nó nghiền thành bột, rắc lên
quan tài băng, có thể giúp nàng ta đoạt được tinh hoa thiên địa nhật
nguyệt, khiến huyền khí không bị mất đi, có thể hồi phục như ban đầu”.
Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn về phía Yến Hàn, nói: “Phương pháp thứ 3,
ngươi đã thử qua, dựa vào tu vi của mình cùng vài phần bản lĩnh, thiếu
chút nữa ngay cả bản thân cũng bị chôn vùi”.
Yến Hàn mặc kệ hậu quả của mình là gì, hắn ta chỉ muốn Bạch Hoa Thường
trong quan tài băng tỉnh lại, vội vàng nói: “Chủ thượng, ba vị thuốc
sinh tử mà người nói là gì?”
Mặc kệ phải trả giá gì, Yến Hàn cũng nhất định phải làm thức tỉnh Bạch
Hoa Thường. Nếu như Bạch Hoa Thường thật sự ngay cả một tia sinh mệnh
cuối cùng cũng tan biến, Yến Hàn cũng nguyện đi theo nàng ta, không còn
lưu luyến nhân thế hồng trần nữa.
“Kính xin Thiên Vũ Hầu giúp đỡ, Trấn Tây Vương Phủ ta nhất định sẽ không tiếc mọi giá mà đi tìm kiếm”.
Bạch Hạo Hạ cũng kích động không thôi, ôm quyền mà nói. Trong lòng ông
ta nghĩ, nếu để cho phụ vương đang bế quan biết được cô mẫu có thể tỉnh
lại, chỉ sợ sẽ đem toàn bộ Mạch Dương Quốc lật lên tìm dược liệu cũng
nên.
“Tam sinh dược, theo thứ tự là Minh Tiên Hoa, Lạc Vô Mộc, Huyền U Đằng.
Tam tử dược, chính là Ngọc Độc Thảo, Đoạn Tức Thủy, Phệ Hồn Căn”.
Cố Thiên Mệnh suy nghĩ một phen, trịnh trọng mà nói: “Tổng cộng sáu
loại, đều là ngũ phẩm linh dược, chỉ sợ ở Bách Quốc Chi Địa chưa chắc đã tìm được đủ”.
Dược phần cửu phẩm, nhất phẩm vi hạ, cửu phẩm vi thượng. Nơi cằn cỗi của Bách Quốc Chi Địa, muốn tìm được nhiều linh dược ngũ phẩm như vậy, chỉ
sợ thật sự không phải một chuyện dễ dàng.
Quan trọng nhất là, cho dù có tìm những linh dược này, cũng cần dược lý
đại sư đứng đầu để điều chế linh phấn. Điều này, có lật đổ cả Bách Quốc
Chi Địa, ngoại trừ Cố Thiên Mệnh ra, có lẽ không còn ai khác nữa.