Bạch Hạo Hạ năm nay 80 tuổi, bởi vì tu luyện thành công, đã đạt tới cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, cho nên trông có vẻ giống như một người trung
niên bình thường. Ông ta từ nhỏ chinh chiến thiên hạ, đạp dưới chân hàng vạn thi thể, mới có được thành tựu ngày hôm nay.
Phụ thân Bạch Hạo Hạ là Trấn Tây Vương danh chấn thiên hạ trăm năm
trước, ông ta đương nhiên là kế thừa huyết thống của cha mình, thiên phú dị bẩm. Ông ta từng gặp qua Quân Thượng Mạch Dương Quốc, người có bá
thế hoàng uy chấn nhiếp trăm dặm, cũng từng xem qua huyết hải sa trường.
Thế nhưng, Bạch Hạo Hạ lại chưa bao giờ nhìn thấy huyết hải bất tận vừa
lóe lên từ đáy mắt Cố Thiên Mệnh, loại khí thế khiến người ta muốn quỳ
xuống đó rất chân thật, giống như chính ông ta chỉ là một con kiến hôi
mà thôi.
“Ngươi, là ai?”, sâu trong đáy mắt Bạch Hạo Hạ bắt đầu dấy lên nỗi sợ
hãi nồng đậm, dùng hết toàn lực bình tĩnh lại, nhìn Cố Thiên Mệnh khàn
giọng hỏi.
“Thiên Phong Quốc, Cố gia Cố Thiên Mệnh”, Cố Thiên Mệnh hai tay chắp sau lưng, hời hợt đáp.
Bạch Hạo Hạ cùng TIêu Vĩnh Vinh đều kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
Thiên Phong Quốc Cố gia.. Cố Thiên Mệnh...
Bạch Hạo Hạ giật mình, tâm tình phức tạp đến cực điểm. Trong nháy mắt
kia, ông ta cảm giác được cái chết, một loại khí tức tử vong không cách
nào phản kháng được.
Tuy rằng điều này làm cho Bạch Hạo Hạ cảm thấy không thể tưởng tượng
nổi, nhưng lại thật sự xuất hiện. Ông ta chưa bao giờ có loại cảm giác
không cách nào phản kháng như thế này, mặc dù đụng phải tuyệt thế cường
giả Địa Huyền đỉnh phong cũng chỉ là vô lực mà thôi. Mà khí thế vừa rồi
Cố Thiên Mệnh phát ra, lại có một loại cảm giác sợ hãi khiến ông ta
không thể chống lại.
“Ngươi muốn tìm Yến Hàn phải không?”, Bạch Hạo Hạ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
“Đúng”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Ta dẫn ngươi đi”, Bạch Hạo Hạ trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng phất
phất tay để cho cường giả hộ vệ chung quanh mình tản đi.
Bạch Hạo Hạ sợ hãi, ông ta không dám đánh cược, đây là lần đầu tiên ông ta có cảm giác này trong lòng.
Có một loại ảo giác trong nội tâm Bạch Hạo Hạ đang không ngừng dâng lên, đó chính là, nếu hôm nay khai chiến ngăn cản Cố Thiên Mệnh, có lẽ Trấn
Tây Vương Phủ của ông ta thật sự không có cách nào chịu được hậu quả
này.
Một vị tuyệt giả cường thế tu vi Địa Huyền đỉnh phong sâu không lường
được, một Cố Thiên Mệnh vừa mới tản mát ra khí tức khiến ông ta cảm thấy choáng váng. Bạch Hạo Hạ không dám tưởng tượng nếu thật sự động thủ,
hậu quả sẽ khủng bố nhường nào.
Bởi vậy, Bạch Hạo Hạ chỉ có thể thỏa hiệp, ông ta không dám có chút
khinh thường Cố Thiên Mệnh. Thậm chí trong mắt ông ta, Cố Thiên Mệnh so
với ông lão điên còn đáng sợ hơn.
“Vậy thì vất vả Bạch lão gia dẫn đường rồi, mời!”, Cố Thiên Mệnh đương
nhiên là biết được suy nghĩ của Bạch Hạo Hạ, không cho là đúng khẽ mỉm
cười nói
Sau đó Bạch Hạo Hạ để quản gia Tiêu Vĩnh Vinh ở lại đại sảnh, còn mình
thì mang theo Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên bước sâu vào trong Trấn
Tây Vương Phủ.
Dọc theo đường đi, Bạch Hạo Hạ không ngừng nắm lấy hơi thở trên người Cố Thiên Mệnh, tựa hồ muốn hiểu được vài phần năng lực của hắn. Đáng tiếc
là, Cố Thiên Mệnh vốn giống như một người bình thường, không có bất cứ
dao động huyền khí nào, điều này càng làm cho tâm trạng của Bạch Hạo Hạ
trầm hơn vài phần.
“Thiên Vũ Hầu, quả nhiên phi thường, trước kia ngược lại ánh mắt ta có
chút thiển cận rồi”, hiện tại, Bạch Hạo Hạ cũng không dám đối đãi với Cố Thiên Mệnh như một vãn bối yếu đuối nữa, mà cẩn thận khẽ nói.
“Bạch lão gia nói đùa rồi, ta chẳng qua chỉ là một người bình thường mà
thôi”, Cố Thiên Mệnh phong khinh vân đạm đi theo Bạch Hạo Hạ, cảm giác
được khí tức linh hồn của Yến Hàn càng ngày càng gần, sự lo lắng trong
lòng cũng dần buông lỏng.
Nếu Bạch Hạo Hạ không có âm mưu gì, thật sự đưa mình tới vị trí của Yến
Hàn, Cố Thiên Mệnh cũng không cần căng thẳng, khí tức nhẹ nhàng bình
thản như một vị công tử tao nhã.
Ông lão điên thì không nhanh không chậm đi theo sau lưng Cố Thiên Mệnh,
tựa hồ hết thảy mọi thứ xung quanh đều không làm cho ông ta có hứng thú, chỉ có rượu ngon trong ngực mới khiến ông ta thoải mái đôi chút.
“Nếu ngay cả Thiên Vũ Hầu cũng chỉ là người bình thường, vậy thì Bách
Quốc Chi Địa chỉ sợ sẽ không có thiên kiêu”, Bạch Hạo Hạ cũng không dám
khinh thường Cố Thiên Mệnh, trịnh trọng trầm giọng nói.
Cố Thiên Mệnh chỉ nhẹ nhàng cười mà không đáp lại.
Bạch Hạo Hạ tuy rằng rất muốn biết rõ vì sao trong nháy mắt đó, Cố Thiên Mệnh lại cho ông ta một loại khí tức tử vong. Thế nhưng lúc này ông ta
chỉ có thể trầm mặc dẫn đường về phía trước, không dám hỏi nhiều.
Dưới sự dẫn đường của Bạch Hạo Hạ, xuyên qua từng tòa điêu khắc cùng giả sơn rừng rậm, càng lúc càng đi sâu vào trong Trấn Tây Vương Phủ hơn.
“Tại sao càng ngày càng lạnh vậy?”, theo bước chân đi về phía trước, Cố
Thiên Mệnh nhận ra nhiệt độ trong hư không càng lúc càng thấp, có chút
kì lạ.
Cuối cùng, trải qua một quãng đường dài, Cố Thiên Mệnh dưới sự dẫn đường của Bạch Hạo Hạ cũng đã đến được chỗ sâu nhất của Trấn Tây Vương Phủ.