Nghe vậy Cố Thiên Mệnh có chút bất đắc dĩ với ông ta, cười một tiếng: “Có, không thiếu phần của ông được”.
“Hì hì…. vậy được”, ông lão điên kỳ thực cũng không biết việc dạy bảo mà Cố Thiên Mệnh nói là gì, chỉ biết nếu chấp thuận thì sẽ có rất nhiều
rượu ngon, do đó cũng không quan tâm đến những thứ khác sảng khoái đồng
ý.
Cố Thiên Mệnh nhìn ra được ông ta chỉ là tùy ý ứng phó, nhưng hắn cũng
không vạch trần bởi phần duyên phận này đã được định sẵn.
Gió nhẹ vờn quanh, hai người Cố Thiên Mệnh như cưỡi trên gió dần đến gần Mạch Dương quốc.
Mạch Dương quốc, một trong những ‘chúa tể’ của Bách Quốc Chi Địa, một trong hai hoàng triều cao cấp.
Nơi đây là điểm đến mà vô số người khao khát, sản sinh ra rất nhiều hào
kiệt và con cưng của trời. Có thể nói nếu đặt tam đại thiên kiêu của
Thiên Phong quốc vào trong Mạch Dương quốc, nhiều nhất cũng chỉ được
tính là thiên tài mà thôi, gánh không nổi cái danh thiên kiêu kia.
Có tin đồn rằng tại Mạch Dương quốc có hai thiên kiêu dưới hai mươi lăm
tuổi, tu vi của họ đều đã đột phá tới Linh Huyền đỉnh phong, chỉ còn
cách một bước chân vào cảnh giới Địa Huyền, được vô số người săn đón.
Chỉ khi đặt chân vào Địa Huyền mới có thể được gọi là cường giả, và có tư cách khám phá con đường đại đạo đầy chông gai.
Hai chữ phồn hoa đã không thể lột tả được hết sự xa xỉ cùng náo nhiệt của kinh thành của Mạch Dương quốc nữa.
Hai bên đường rộng rãi trải dài từng dãy kiến trúc cao lớn, lộ ra khí
thế uy nghi hoành tráng. Những phủ đệ xa hoa có một không hai liên tục
đập vào tầm mắt Cố Thiên Mệnh.
Sau gần một tháng rong ruổi ngày đêm, hắn và ông lão điên cuối cùng cũng đến được kinh đô Mạch Dương quốc.
“Dao động linh hồn của Yến Hàn ở gần đây”.
Cố Thiên Mệnh phóng mắt nhìn đường phố xung quanh một lượt, lẩm bẩm một mình.
Bởi nắm giữ một tia linh hồn bổn mệnh của Yến Hàn nên có thể cảm nhận
được đại khái vị trí của hắn ta ở đâu, vì vậy, lần theo chỉ dẫn này mới
tới được nơi đây.
“Ta muốn uống rượu”, lặn lội đường xa căn bản không cho họ bao nhiêu
thời gian để chuẩn bị rượu ngon, bởi vậy ông lão điên đã năm sáu ngày
không uống một giọt rượu nào, bây giờ đã vô cùng thèm thuồng nói.
"Được, chúng ta tìm một tửu lâu, để ông uống đã đời”, Cố Thiên Mệnh biết ông ta nhất định kìm nén tới phát hoảng rồi, liền đồng ý để ông ta uống một trận no say, cũng có thể hỏi thăm tin tức trong thành.
Tuy rằng hơi thở linh hồn của Yến Hàn hiện tại khá yếu ớt, nhưng cũng
được tính là ổn định. Vì vậy hắn cũng không gấp gáp tìm kiếm hắn ta, dự
định tìm hiểu thông tin trước.
Trong một tửu lâu của Hoàng đô Mạch Dương Quốc, Cố Thiên Mệnh cùng ông
lão điên hai người ngồi ở một góc, trên bàn bày đầy vò rượu, ông lão
điên còn đang ôm một vò rượu uống ừng ực.
“Tiểu nhị”, Cố Thiên Mệnh đảo mắt nhìn Tiểu nhị trong đại sảnh tửu lâu, tức giận kêu lên một tiếng.
“Khách quan, tới ngay”, tiểu nhị lập tức chạy tới, mỉm cười khẽ khom người nói: “Vị khách quan này, cần chút gì sao?”
Cố Thiên Mệnh từ trong túi áo lấy ra một ít bạc vụn cho tiểu nhị, nhất
thời, khóe miệng tiểu nhị liền nhếch lên một nụ cười vui vẻ, hắn ta đã
lâu không gặp được khách nhân nào hào sảng như vậy.
“Ta là người từ nơi khác đến, hôm nay vừa mới tới Hoàng đô. Ngươi có
biết bên kia là nơi nào không? Nói cho ta nghe coi?”, tiền có thể sai
khiến cả quỷ thần, Cố Thiên Mệnh biết rất rõ lòng người, cho hắn ta chút ít lợi ích sẽ không sợ tiểu nhị lười biếng.
Tiểu nhị của tửu lâu nhìn lại Cố Thiên Mệnh, tinh thế đánh giá vài phần, sau đó vội vàng cẩn thận giải thích: “Khách quan, bên kia là phố Bắc,
là khu vực phồn hoa nhất Mạch Dương Quốc chúng ta”.
“Phố Bắc? Chính xác thì ở đó có gì?”, Cố Thiên Mệnh dửng dưng tiếp tục hỏi.
Tiểu nhị cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó liền trả lời: “Bước vào phố
Bắc, liền có thể nhìn thấy một tòa lầu cao 6 tầng, tên là Liễu Trần Các, đó là nơi vô số nam nhân mơ ước, là thanh lâu nổi tiếng nhất Hoàng Đô
chúng ta”.
Tiểu nhị nói xong thì đáy mắt đã xuất hiện một tia tham lam.
Thanh lâu? Chắc hẳn Yến Hàn sẽ không ở nơi đó.
“Còn gì nữa?”, Cố Thiên Mệnh lại hỏi tiếp.
“Còn nữa... xuyên qua địa giới Liễu Trần Các, nổi danh nhất chính là một sòng bạc”, tiểu nhị chớp chớp mắt, rất kiên nhẫn trả lời Cố Thiên Mệnh: “À, đúng rồi”.
“Ừm?”, Cố Thiên Mệnh nhíu mày.
“Cuối phố Bắc này chính là Trấn Tây Vương Phủ của Mạch Dương Quốc chúng
ta” trong đôi mắt của tiểu nhị thoáng hiện lên một đạo tinh quang sùng
bái, tinh tế nói: “Trấn Tây Vương Phủ để phủ đề phong hào Trấn Tây Vương trăm năm trước, có thể nói là hiển hách hữu danh. Nghe đồn đại hạn của
Trấn Tây Vương Phủ đã đến, thế nên mấy năm nay có chút bị người ta quên
lãng”.