“Ngươi!”, Tào Gia Hải nghiến răng muốn nổi cáu, nhưng, nhìn tới ông lão
điên say rượu nằm trong góc, chỉ có thể dằn xuống lửa giận trong lòng:
“Hừ!”
Ông ta cuối cùng vẫn không dám nổi giận, bởi nơi đây tồn tại một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong, ông ta không có lá gan đó.
Ở trung tâm của tiền điện, một loạt các nghi thức cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Trên khuôn mặt uy nghiêm của Cố Ưu Mặc xen lẫn một vẻ vui mừng khó giấu, Mạc Diệu Lăng bên cạnh ông cao quý mà tao nhã như một vị tiên tử, làm
lu mờ hương sắc trăm hoa.
Cho dù trong lòng chúng quan viên cùng sứ thần các nước có nghĩ thế nào, thì ngoài mặt đều phải tỏ ra vui mừng.
Nhìn thấy Cố Ưu Mặc cuối cùng cũng hoàn thành được mong ước của mình, Cố Thiên Mệnh cũng mỉm cười từ tận đáy lòng. Sau đó, hắn liền quay đầu nói ông lão điên: “Thanh Phong, chúng ta trở về thôi!”
Nhìn thấy Cố Ưu Mặc nắm được tay ngọc của giai nhân, Cố Thiên Mệnh liền
không nán lại hoàng cung nữa, hắn muốn lặng lẽ rời khỏi nơi này, về phần tiệc rượu thiết đãi kia, vẫn là để dành cho ngày cưới của hắn lại nói
đi!
“Ồ”, ông lão điên nghe được hai chữ ‘Thanh Phong’ lập tức mở bừng hai
mắt, trong thoáng chốc giống như một ông lão bình thường từ dưới đất
đứng lên.
Vì vậy Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên bước ra khỏi cửa lớn của tiền điện, dần dần rời xa khu vực hoàng cung.
Vừa đi đến cửa hoàng cung, hắn đột nhiên dừng bước, mày mắt trong giây lát tối sầm lại.
"Đây là...", đôi mày lưỡi mác của hắn chậm rãi nhíu mày, lẩm bẩm nói:
“Yến Hàn xảy ra chuyện rồi? Tại sao một tia linh hồn bổn mệnh kia của
hắn suýt chút nữa tan vỡ?"
Lúc đầu khi ở Kiếm Khư ba nghìn dặm, Yến Hàn chỉ là một thể oan hồn, là
Cố Thiên Mệnh truyền thụ cho hắn ta công pháp quỷ tu, đưa hắn ra khỏi
Kiếm Khư.
Hơn nữa, lúc đầu để ngăn chặn ý nghĩ phản bội và gây rối của hắn ta Cố
Thiên Mệnh đã rút ra một sợi linh hồn bổn mệnh của hắn ta.
Hơn bốn tháng trước, Yến Hàn nói bản thân có việc quan trọng phải đến
Mạch Dương quốc một chuyến liền nói lời tạm biệt với Cố Thiên Mệnh. Đối
với chuyện này Cố Thiên Mệnh cũng không ngăn cản hắn ta, để mặc hắn theo đuổi chấp niệm của mình.
Nhưng lúc này, một sợi linh hồn bổn mệnh mà hắn nắm giữ của Yến Hàn kia
gần như sụp đổ, khiến sắc mặt của Cố Thiên Mệnh trở nên cực kỳ ngưng
trọng.
"Xem ra cần phải tới sMạch Dương quốc một chuyến thôi”.
Cảm nhận được một sợi linh hồn kia đang dần suy yếu, một tia sáng giống
như kiếm mang bùng phát ra từ đôi mắt của Cố Thiên Mệnh.
Kinh thành của Thiên Phong quốc đêm nay trông có vẻ yên bình nhưng tại nơi sâu thẳm lại đang cuộn trào từng đợt sóng ngầm.
Trăng sáng không sao, tại thâm viện Cố gia.
Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên ngồi im thư giãn bên chiếc bàn đá trong
sân, trong đại sảnh của Cố gia lại một mảnh tưng bừng rộn ràng, bởi Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng đã chuyển tới Cố phủ.
“Công tử, lão gia kêu người tới kính trà cho nhị phu nhân ạ”, lúc này
một nha hoàn bước nhanh đi tới, mặt đỏ tía tai không dám nhìn thẳng vào
Cố Thiên Mệnh, nhẹ giọng bẩm báo.
Cố Thiên Mệnh của hôm nay là Thiên Vũ Hầu và Kỳ Song tướng quân, là
thiên tài cái thế mang hai chức danh tôn quý, cho dù là nha hoàn thị vệ
trong nhà cũng đều không dám có nửa điểm cười đùa với hắn, chỉ có tôn
sùng tới cực điểm.
Nhị phu nhân trong miệng nha hoàn chính là Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng.
“Được, ta biết rồi’, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp.
Truyền lời xong nha hoàn tất nhiên không nán lại mà khom người hành lễ với hắn rồi rời đi.
Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn ông lão điên đang dựa vào một gốc cây lớn mà nhấm nháp rượu, căn dặn: “Ông cứ đợi ở đây, lát nữa ta sẽ quay lại.
Đúng rồi, có lẽ tối nay sẽ có vài con chuột muốn nhảy nhót xung quanh
đây, nếu có thể, ông hãy tận lực đừng ra tay, đừng làm bẩn sân này của
ta”.
“Ồ”, ông lão điên tùy ý đáp một tiếng, liền không để tâm tới Cố Thiên Mệnh nữa, lại ôm vò rượu trong ngực uống tiếp.
Cố Thiên Mệnh cũng không dài dòng nữa, khoác lên một chiếc áo choàng trắng nhạt xong liền sải bước đi về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh Cố phủ, ông cụ Cố ngồi ở ghế trung tâm, hai người Cố Ưu
Mặc cùng Mạc Diệu Lăng ngồi cạnh nhau ở phía bên trái của ông, xung
quanh là một đám nha hoàn thị nữ yểu điệu đang chờ lệnh hầu hạ, bầu
không khí vô cùng hòa hợp.
“Thằng nhóc thối này, đợi lát nữa nhất định phải trừng trị nó một trận
cho tốt, vậy mà không biết lễ phép như vậy”, ông cụ Cố vỗ nhẹ xuống bàn, giả bộ tức giận, thấp giọng khiển trách.
Chỉ là giữa hai đầu lông mày ông lại hiện lên tia nhẹ nhõm khó lòng che
giấu, Thiên Vũ Hầu mang hai danh phận, dựa vào năng lực đứng oai hùng
trên chiến trường, thể hiện uy phong của Cố gia ông. Ông cụ Cố cưng
chiều hắn còn chưa hết, sao có thể trách phạt đây?