"Hì hì… nhiều rượu quá, nhiều rượu quá!", ông lão điên hân hoan tột độ
lượn vòng quanh hơn trăm vò rượu này, chân trần điên điên khùng khùng
vừa đi vừa nhảy.
"Sư tôn, hôm nay người muốn dạy ta cái gì?", Hàn Ngụy của hiện tại muốn
học tập tu hành hơn bất cứ lúc nào, hắn ta chỉ ước gì bản thân vài tháng trước có một thân bản lĩnh, như vậy sẽ không phải nếm trải những ngày
tháng địa ngục đó nữa.
Cố Thiên Mệnh đứng trên lầu gác, hạ mi nhìn xuống ông lão điên và Hàn
Ngụy bên cạnh bàn đá trong đình viện, thở dài thườn thượt một hơi. Hàn
Ngụy thay đổi quả thực là một chuyện tốt, nhưng sự tàn bạo trong hơi thở của hắn ta lại quá nặng, sợ rằng tương lai sẽ ảnh hưởng tới linh hồn.
Tối hôm qua hắn đã cùng ông lão điên thảo luận một hồi, biểu thị nếu có
thể, hy vọng ông ta sẽ giúp hắn dạy bảo Hàn Ngụy, về phần thù lao, chính là rượu ngon vô kể.
Ông lão điên cực kỳ vui vẻ đối với chuyện này, ông ta không hiểu dạy bảo gì đó, chỉ biết rằng mỗi ngày mình đều có thể uống rượu ngon, vì vậy
chẳng chần chừ liền đồng ý.
"Chỉ bảo? Cái gì?", ông lão điên hơi khựng người lại, nhìn thấy rượu
ngon thì trợn to mắt vui sướng, cũng lười phải quan tâm tới hắn ta, chỉ
lẩm bẩm một mình: "Hì hì…. rượu".
Nhìn phản ứng điên dại này của ông ta, Hàn Ngụy chỉ buồn bực mà siết
chặt nắm đấm, cắn răng không nói. Sau đó hắn ta không kìm được nhớ tới
những trải nghiệm trước đó của mình liền bình ổn lại tâm trạng xáo động
rồi đứng sang một bên yên lặng chờ đợi.
Cố ca sẽ không lừa gạt ta, nhất định sẽ không lừa gạt ta.
Hàn Ngụy chỉ có thể chậm rãi nhắm lại hai mắt, vừa nghe tiếng ông lão
điên tu rượu ừng ực, trong lòng vừa âm thầm tự an ủi bản thân.
…………
Lúc này tin tức nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc Cố Ưu Mặc sẽ kết
hôn với Vĩnh An công chúa vào cuối tháng trong chớp mắt đã lan truyền
khắp các quốc gia, khuấy động lên làn sóng dữ dội.
Không chỉ các nước xung quanh, mà ngay cả hai hoàng triều cao cấp duy nhất cũng hay tin.
"Cố Ưu Mặc sẽ rước Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc làm thê, một
ngày vui lớn như vậy không thể không tham gia!", một hoàng triều cấp
trung nhanh gọn đưa ra quyết định, không còn cách nào khác, Thiên Phong
quốc của hôm nay là thế lực mới lên nổi bật, không thể không chúc mừng.
"Truyền lệnh của trẫm, phái người mang lễ vật long trọng tới chúc mừng
hôn lễ của nguyên soái trấn quốc và công chúa Thiên Phong quốc, ngoài
ra, điều tra vị cường giả lánh đời cư trú tại Cố gia đó, xem là thật hay giả".
Quân hoàng Mạch Dương Quốc của hoàng triều cao cấp sau khi cân nhắc hồi lâu liền ban bố mệnh lệnh.
"Cử người mang lễ vật tới Thiên Phong quốc, ngoài mặt giả bộ chúc mừng,
phía sau thì thăm dò nông sâu của vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong hư
thực kia!”, cùng là hoàng triều cấp cao, quân thượng của Hạ Thương quốc
cũng ra lệnh.
Cùng lúc đó, Nam Uyên quốc cũng đã nhận được tin tức.
Khó xử nhất có lẽ là hoàng triều Nam Uyên, nhớ lại lúc đầu Vĩnh An công
chúa xém chút đã trở thành phi tử của thái tử Hiên Viên Hạo Vận, nhưng
vì trên dưới Cố gia liều chết chiến đấu giành người mới kết thúc một
tràng cam go này.
Hôm nay Cố Ưu Mặc đã trở thành nguyên soái trấn quốc cao quý của Thiên
Phong quốc, sắp kết hôn với Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng, Hiên Viên
Hạo Vận mới chân chính lạnh lòng như tro tàn, chỉ có thể cô đơn thưởng
rượu, mắt dõi về phương hướng Thiên Phong quốc, giải toả nỗi tương tư
"Truyền lệnh, cử người đem dạ minh châu giá trị liên thành làm lễ vật,
đại biểu cho lời chúc mừng của Nam Uyên ta”, Hiên Viên Hạo Vận ủ rũ nhắm mắt, môi không ngừng run rẩy mà hạ lệnh.
Trăng có trăng tròn trăng khuyết, người có lúc hợp lúc tan, có vài
chuyện, đã định sẵn không thể cưỡng cầu. Có vài người, đã định là chỉ
lướt qua nhau trong cuộc sống.
Một ly rượu ngon thấm họng, Hiên Viên Hạo Vận hạ lệnh xong liền uống rượu giải sầu.
Bắc Việt quốc, hoàng cung.
Hơi thở quân thượng Bắc Việt âm trầm tới cực điểm, sắc mặt ông ta tái xanh ngồi trên ghế rồng, cẩn thận suy ngẫm chuyện này.
Nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc đúng là bá đạo mà! Công chiếm mười tòa
thành giàu có của Bắc Việt quốc làm sính lễ, rước Vĩnh An công chúa qua
cửa, thân là quân thượng sao ông ta có thể không căm hận?
Nhưng ông ta không còn cách nào khác, bởi cái giá phải trả trong trận
đại chiến lần này quá lớn, không chỉ khiến Yến Vũ quốc tổn thất mất một
vị trưởng lão Địa Huyền hậu kỳ, mà còn quẳng quốc uy xuống tận cùng vực
thẳm.
“Truyền lệnh! Phái người tới Thiên Phong quốc chúc mừng! Đồng thời cùng
quân thượng Thiên Phong quốc thương lương chuyện của mười tòa thành trì, xem xem có thể gươm không dính máu đòi lại một ít hay không! Bãi
triều!”