Về phần Cố Thiên Mệnh có thể lĩnh ngộ hay không, Cố Ưu Mặc hoàn toàn
không cần lo lắng. Bởi vì chuyện trộm quần áo lúc trước, Cố Ưu Mặc ước
chừng đánh Cố Thiên Mệnh nửa canh giờ, để cho hắn nửa tháng cũng không
xuống được giường.
Cho nên, Cố Ưu Mặc hoàn toàn không cần lo lắng Cố Thiên Mệnh quên chuyện này.
Trong quân doanh, Lăng Giai Kiệt có thể cảm giác được một
tia biến hóa trong tâm tình của Cố Thiên Mệnh, chỉ là không dám hỏi
nhiều: “Tướng quân, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
“Ngươi lĩnh 1 vạn quân, trấn thủ Thành Vân Liễu, tuyệt đối
không thể thất thủ. Đại quân còn lại do bổn tướng ta tự mình thống lĩnh, đi tới Diệp Thành”.
Cố Thiên Mệnh dùng huyền khí, đem mật báo trong tay bóp thành bột phấn, trầm giọng nói.
“Cái này... đại tướng”, Lăng Giai Kiệt có chút lo lắng muốn khuyên nhủ, nhưng thế nào cũng không mở miệng được.
“Được rồi, không cần nhiều lời, bản tướng trong lòng có
tính toán. Ngươi chỉ cần bảo vệ Thành Vân Liễu là được rồi, đã hiểu
chưa?”
Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng khoát tay áo, ngăn cản động tác
muốn mở miệng của Lăng Giai Kiệt, lớn tiếng cảnh cáo: “Tuyệt đối không
thể tái xuất hiện tình trạng hỗn loạn trước đó, bằng không ngươi tự biết hậu quả là gì”.
“Mạt tướng hiểu rõ, xin tướng quân yên tâm”, Lăng Giai Kiệt cảm thụ được một luồng hàn ý tản mát ra từ Cố Thiên Mệnh, nhịn không
được toàn thân run rẩy một cái, lập tức ôm quyền chắp tay nói.
Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh liền đứng ở đài quan sát của Thành Vân Liễu, uy phong lẫm liệt nhìn xuống đại quân.
Năm vạn đại quân, hai ngàn tướng sĩ Huyết Xích quân, tất cả đều ở đây, khí thế bàng bạc xông thẳng lên trời.
“Chư vị tướng sĩ, có nguyện theo bản tướng chinh phạt Bắc Việt quốc không?”
Cố Thiên Mệnh biết rõ tác dụng của sĩ khí với đại quân, lập tức nhấc trường thương trong tay lên, khí phách mênh mông bao trùm toàn bộ Thành Vân Liễu.
“Thề chết đi theo tướng quân”.
Đại quân tướng sĩ đều không khỏi chần chờ giơ lưỡi dao sắc
bén trong tay lên, ngửa đầu rống to, tiếng rống như sấm cuồn cuộn mênh
mông.
“Lệnh! Lăng tướng quân thống lĩnh 1 vạn đại quân bên trái
trấn thủ Thành Vân Liễu, các tướng sĩ còn lại, theo bổn tướng xuất chinh bắc phạt!”
Sau đó, Cố Thiên Mệnh hét lớn một tiếng, toát lên vẻ bá đạo.
Vì vậy, Cố Thiên Mệnh dẫn hơn bốn vạn hai nghìn quân hùng hổ lao thẳng tới vị trí Diệp Thành của Bắc Việt quốc.
Tại Khu Diệp, mùi khói thuốc súng cùng không khí khẩn trương không ngừng tỏa ra tứ phía.
Cố Thiên Mệnh cưỡi chiến mã Bảo Câu dẫn đầu đại quân ở phía trước.
Người đời đều biết, thời loạn ly chắc chắn phải sông núi
nhuốm máu, xác chết đầy đồng. Nhưng rõ ràng biết là vậy nhưng tại sao
vẫn muốn dấy lên một hồi chiến loạn này?
Chỉ vì nguyên nhân xuất phát từ lòng người, là lòng người kỳ lạ khó lường.
Bách Quốc Chi Địa lẽ ra được sống trong hòa bình thịnh
vượng, nhưng lại có kẻ khăng khăng muốn châm ngòi mồi lửa chiến tranh để tranh đoạt ngai vàng hư vô kia.
Đối với chuyện này họ không có bất kỳ cách nào, họ không
thể thay đổi lòng người, chỉ có thể cầm lên đao sắc, kiên định với niềm
tin của bản thân và những thứ mình muốn bảo vệ.
Cố Thiên Mệnh phóng mắt nhìn non sông Bắc Việt quốc, nhẹ
giọng lẩm bẩm: “Hồng trần cuối cùng vẫn không tránh khỏi tranh đấu, thế
gian này thật sự có nơi nào không có khói lửa tên lạc không?”
Trong ký ức của kiếp trước, ngay cả nhiều võ giả với tu
vi đạt tới Thiên Huyền cũng không thoát khỏi kết quả hám lợi đen lòng.
Cho dù là Cố Thiên Mệnh cũng có thứ mình muốn theo đuổi, đó chính là
cảnh giới trên Thiên Huyền.
Có người nói cảnh giới trên Thiên Huyền không tồn tại, cũng có kẻ nói, trên Thiên Huyền sẽ là một xuất phát điểm tu luyện mới.
Không ai biết, chẳng người hiểu, chỉ có thể phỏng đoán.
Cố Thiên Mệnh kiếp trước chưa từng chạm được tới cảnh giới
siêu phàm đó, nhưng kiếp này hắn muốn tìm tòi nghiên cứu, vén bỏ tấm màn mỏng ngăn trở tầm mắt của vô số người đó.
“Đạo, có điểm cuối sao?”
Nhìn giang sơn trải dài bát ngát phía trước, hắn không khỏi nghĩ tới con đường mà mình đang kiếm tìm.
Chỉ là một thoáng ngẩn người, Cố Thiên Mệnh liền kìm nén những suy nghĩ đang dâng trào trong lòng.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn đại quân phía sau, trầm giọng
nói: "Truyền lệnh! Tăng tốc hành quân, mau chóng chạy tới Diệp Thành”.
“Vâng!”.
Phó tướng bên cạnh hắn lập tức nhận lệnh, sau đó giục ngựa đến hậu phương truyền đạt mệnh lệnh.
Diệp Thành, là một thành trì cực kỳ phồn hoa của Bắc Việt
quốc, với hai vạn tinh binh chỉ để ổn định khống chế trật tự trong
thành.
Cố Ưu Mặc thống lĩnh hai vạn tướng sĩ Huyết Xích quân di chuyển đến vùng lân cận Diệp Thành này.
Kể từ khi Cố Ưu Mặc chiếm được thành Kim Lan và Ly Giản
liền bị vây giáp bởi đại quân ba mươi vạn, Diệp Thành hôm nay dường như
là mục tiêu tiếp theo của ông ấy.