Mà tin tức về trận chiến Huyền Lạc quan, tự nhiên cũng truyền đến các nước xung quanh.
“Thậm chí ngay cả Phi lang Dụ Hồng của Bắc Việt quốc cũng không phải là
đối thủ của ông ta sao?”, Quân Thượng của hoàng triều nào đó sắc mặt
ngưng trọng, nhìn hướng Huyền Lạc quan lẩm bẩm.
“Thiên Phong quốc, sẽ bởi vì Cố gia mà tồn tại, mà chân chính chấn nhiếp chư quốc... Mạc Tu Ương... số mệnh của ngươi, quả nhiên làm cho vô số
người hâm hộ ghen tị”, một hoàng đế hoàng triều trung đẳng, nhẹ giọng
thở dài.
Bắc Việt quốc, hoàng đô.
Đại điện hoàng cung kim bích huy hoàng xa hoa, đứng đầy văn võ bá quan, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ u ám cùng ngưng trọng.
Mà ngồi trên long ỷ, đương nhiên chính là Quân Hoàng Bắc Việt quốc.
“Đều câm hết rồi à? Trước kia các ngươi ai nấy đều không phải nói rất
hay sao? Tại sao lại im lặng như câm thế?”, Quân Hoàng Bắc Việt quốc
ngực phập phồng ngã xuống, giận dữ nhìn bách quan phía dưới, hét lớn.
Biết được tin tức đại tướng dưới trướng mình là Dụ Hồng bị chém chết,
Huyền Lạc quan thất thủ, Quân Hoàng Bắc Việt quốc cũng không cách nào
duy trì bình tĩnh được nữa, hùng hổ phát ra hoàng uy của mình, khiến
bách quan đều im lặng.
Một lúc lâu sau, rốt cục cũng có một vị võ tướng tiến lên nói: “Quân
Thượng, mạt tướng cho rằng nên điều khiển binh lực các nơi, nhanh chóng
tập kết mấy chục vạn đại quân. Đến lúc này, chỉ là mấy vạn quân địch,
căn bản không thể ngăn cản được uy thế của quân ta”.
“Thần tán thành”, lập tức liền có quan viên chắp tay mở miệng nói.
“Thần tán thành...”, từng đạo tiếng đồng ý vang lên, quanh quẩn trong đại điện hoàng cung Bắc Việt quốc.
Quân Hoàng Bắc Việt quốc thấy vậy, trầm mặc một lúc lâu, sau đó không
khỏi ngửa đầu tự giễu cười to: “Ha ha ha... Bắc Việt quốc ta, vì ngăn
cản 3 vạn đại quân Huyết Xích mà lại cần điều khiển binh lực các nơi,
thật là nực cười!”
“Quân Thượng...”, bá quan văn võ nghe thấy, đều im lặng lo sợ, nơm nớp đổ mồ hôi lạnh.
“Truyền lệnh! Làm theo lời các ngươi nói”, Quân Hoàng Bắc Việt quốc tựa hồ có chút bất đắc dĩ khoát tay áo.
“Vâng”, bá quan Bắc Việt quốc lập tức đồng thanh trả lời.
Sóng gió Huyền Lạc quan, chậm rãi bay sâu vào trong Bắc Việt quốc, làm
cho vô số người không khỏi nín thở, đứng ở xa quan sát một màn này.
"Toàn quân nghe lệnh! Xuất phát!"
Cố Ưu Mặc cưỡi chiến mã đi đầu dẫn trước đại quân, giương cao trường thương gầm lên.
Sau trận chiến Huyền Lạc quan, Huyết Xích Quân thương vong gần bốn nghìn người, Cố Ưu Mặc để những tướng sĩ đã không còn sức chiến đấu này ở lại đây, đợi quân cứu viện của Thiên Phong quốc tới tiếp quản.
Về phần hai vạn sáu nghìn người khác thì theo bước chân Cố Ưu Mặc tiến về phía thành Vân Liễu.
Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc sánh bước bên nhau, phóng mắt nhìn vào khoảng không với con ngươi sâu thẳm, im lặng không nói.
Vân Liễu là một thành trì tương đối phồn hoa của Bắc Việt quốc, khắp nơi rải bạc dát vàng với dân số hàng chục triệu dân, là nơi khiến con người ta phải lưu luyến khó quên.
Sau khi chiếm đóng được Huyền Lạc quan, phía trước đã không còn đại quân của trạm kiểm soát nào có thể ngăn trở bước tiến của Cố Thiên Mệnh và
Cố Ưu Mặc nữa.
Họ rơi vào thế nhất định phải giành được thành Vân Liễu này!
Cố Ưu Mặc thế nhưng đã hứa sẽ dùng mười toà thành để làm sính lễ, với
tính cách bá đạo hăng hái của ông ấy, đương nhiên phải làm đến cùng.
Không chỉ vì uy nghiêm của Thiên Phong quốc mà còn có tướng uy của Cố
gia họ.
Thành Vân Liễu chỉ là tòa thành đầu tiên trong số đó, Cố Ưu Mặc dự định
tốc chiến tốc thắng tránh việc Bắc Việt quốc điều động đại quân từ địa
phương khác tới như vậy thì khó làm rồi!
Về phần công tác phòng ngự vốn có của thành Vân Liễu căn bản không đáng
nhắc tới trong mắt Huyết Xích Quân. Bởi Vân Liễu vẫn luôn được Huyền Lạc quan bảo hộ, vì vậy cũng lơ là trong việc bố trí binh lực.
Bên trong thành Vân Liễu nhiều nhất chỉ có đại quân hàng chục nghìn lính thường mà thôi, hoàn toàn không có cách nào đương đầu với Huyết Xích
Quân với thế tới dũng mãnh kia.
Điều trọng yếu nhất lúc này chính là sau khi Bắc Việt quốc nhận được tin tức Huyền Lạc quan bị phá thủng đã đang điều binh khiển tướng tới, chắc hẳn cũng cần một khoảng thời gian, mà Cố Ưu Mặc muốn giành được Vân
Liễu trong khoảng thời gian này, làm chấn động toàn thiên hạ.
"Tăng tốc hành quân!"
Cố Ưu Mặc tiên phong đi trước, quay đầu lại hét lớn ra lệnh cho đại quân đang đi phía sau.
"Vâng!
Ngay lập tức, hai vạn sáu nghìn tướng sĩ Huyết Xích dồn dập lên tinh
thần tăng nhanh bước chân, tranh thủ thời gian sớm ngày tới được thành
Vân Liễu.
Mà lúc này, thành Vân Liễu.
Dân chúng thành Vân Liễu người người hoảng loạn, tất cả đều đang chuẩn
bị tay nải rục rịch muốn trốn chạy khỏi nơi đây. Bởi tin tức Huyền Lạc
quan bị công chiếm đã lan khắp thôn cùng ngõ hẻm Bắc Việt quốc, thậm chí còn thêm mắm dặm muối Huyết Xích Quân cay độc đến cực điểm mà tàn sát
hàng vạn tù binh như thế nào.
Do đó trong mắt những người dân này, Huyết Xích Quân chính là một bầy ma quỷ, một đám tử thần ăn thịt người không nhả xương, vì có rất nhiều dân cư tại thành Vân Liễu đã bắt đầu sơ tán, chạy trốn về phía địa phương
sâu hơn trong Bắc Việt quốc.