“Vâng”, 1 ngàn thiết kỵ căn bản không rõ hành động này của Cố Thiên Mệnh có ý gì, bọn họ mang theo vô số nghi hoặc liếc mắt nhì Huyền Lạc Quan
một cái, sau đó theo sát lưng Cố Thiên Mệnh, hướng về phía sau.
Trên tường thành Huyền Lạc Quan, sắc mặt Âu Bác Xuyên ngưng trọng nhìn
đám người Cố Thiên Mệnh cưỡi ngựa đi, cắn chặt hàm, im lặng không nói
gì.
Sau khi trở lại nơi đóng quân, Cố Thiên Mệnh lập tức đi về phía Cố Ưu Mặc.
“Thế nào rồi?”, Cố Ưu Mặc vội vàng nói.
“Không có gì dị thường”.
Cố Thiên Mệnh trầm giọng, nhìn Cố Ưu Mặc, lộ ra một nụ cười sâu: “Không
có gì dị thường, chính là điểm mấu chốt. Bắc Việt Quốc biết rõ tu vi của Nhị thúc đã đến Địa Huyền trung kỳ, hơn nữa còn xuất lĩnh đại quân
Huyết Xích đến, nhưng mà, lại để cho một mình Âu Bác Xuyên trấn thủ
Huyền Lạc Quan, không phải không thích hợp sao?”
“Qủa thật có chút kì quái”, Cố Ưu Mặc cũng cảm thấy Bắc Việt Quốc quá bình thản, nhíu mày nói.
“Nguyên soái, Kỳ Song tướng quân, có lẽ Bắc Việt Quốc còn chưa kịp an
bài quân thủ đến Huyền Lạc Quan”, tướng lĩnh Huyết Xích quân Đồ Phu,
người như tên, bộ dáng khiến người ta phát lạnh không khỏi mở miệng nói.
“Mạt tướng cho rằng trong đó quả thật có chút không thích hợp, nhưng lại không nói ra là vấn đề ở đâu”. Tướng lĩnh Huyết Xích quân Phong Ngạo
Cẩm, cũng chính là đại tướng trấn thủ Nhạn Hành Quan lúc trước, sắc mặt
nặng nề nói ra quan điểm của mình.
“Đúng rồi, ta vừa mới nói sáng mai công đánh Huyền Lạc Quan, ngày mai
đạo quân tiến về phía trước 10 dặm, giả vờ cường công”, ngay sau đó, Cố
Thiên Mệnh nhìn đám người Cố Ưu Mặc chậm rãi nói.
“Thiên Mệnh, cháu muốn dùng hành động này để thăm dò tình hình của Huyền Lạc Quan”, Cố Ưu Mặc cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, thản nhiên nói: “Có điều, quan trọng là
mười ngày tới, đều phải giả trang cường công nhưng không xâm phạm, dùng
chiêu này để mài mòn sự cảnh giác của sĩ tốt Bắc Việt Quốc trong Huyền
Lạc Quan”.
“Ồ”, Cố Ưu Mặc cùng các tướng lĩnh Huyết Xích quân đều nhíu mày, không biết Cố Thiên Mệnh đây là có ý gì.
“Binh thư vận: Binh giả, quỷ đạo vẫn”, Cố Thiên Mệnh nhìn về phía Huyền
Lạc Quan, khẽ nói: “Huyền Lạc Quan càng có vẻ bình tĩnh, lại càng đáng
ngờ, không được chủ quan”.
“Binh thư vận: Binh giả, quỷ đạo vẫn”, Cố Thiên Mệnh nhìn phương hướng
Huyền Lạc quan, nhẹ giọng nói: “Huyền Lạc quan càng lộ ra yên bình, lại
càng ẩn chứa tai quái, đừng quá chủ quan”.
“Thằng nhóc thối, sao trước đây ta không biết cháu lại là người có tâm
cơ như vậy?”, Cố Ưu Mặc nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc, như cười như
không nói.
“Nhị thúc, đó là vì thúc không hiểu cháu”, Cố Thiên Mệnh hơi hơi nhún vai, chẳng hề kiêng dè đáp trả lại.
“Thằng nhóc chết tiệt, trước đây bản thân là dáng vẻ khốn nạn thế nào
trong lòng mình còn không rõ hay sao? Còn phải đi tìm hiểu?”, Cố Ưu Mặc
trợn trắng mắt, chế nhạo nói.
Chúng tướng lĩnh Huyết Xích Quân thấy hai người Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên
Mệnh đối chọi như vậy đều im lặng mỉm cười, cũng không lên tiếng quấy
rầy.
"Khụ...", Cố Thiên Mệnh chỉ trả lời bằng một tiếng ho nhẹ, không muốn nhắc lại những hành vi ngông cuồng trong quá khứ nữa.
“Được rồi, trận chiến này liền nghe theo kiến nghị của cháu. Huyền Lạc
quan vô cùng quan trọng, Bắc Việt quốc chắc chắn sẽ không chỉ để một
mình Âu Bác Xuyên trấn giữ như vậy”, Cố Ưu Mặc không bông đùa nữa, trên
mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh cùng các tướng lĩnh đều chậm rãi gật đầu.
Ngày hôm sau, bình minh ló dạng.
Khi tia nắng ấm áp yếu ớt đầu tiên chiếu rọi xuống mặt đất, đại quân
Huyết Xích ba vạn lính đã sẵn sàng xuất kích, nhanh chóng tiến về phía
Huyền Lạc quan.
Rầm rập rầm rập…
Tiếng vó sắt dậm xuống nền đất hướng về phía Huyền Lạc quan như khiến cả không gian rung chuyển.
Bên trong Huyền Lạc quan giờ phút này tựa hồ đã triển khai phòng ngự từ
lâu, đá tảng cùng cung tên chất đống trên tường thành, xem ra vô cùng
khẩn trương.
Khi đại quân Huyết Xích tiến tới nơi chỉ cách Huyền Lạc quan năm dặm,
bức tường thành tối tăm hùng vĩ của Huyền Lạc quan cũng hiện rõ trước
tầm mắt mỗi người.
"Toàn quân nghe lệnh,cử ba nghìn quân thiết kỵ đến Huyền Lạc quan thách
thức, không công kích. Nếu quân địch muốn đánh, rút lui là được".
Cố Thiên Mệnh ngồi trên chiến mã híp mắt nhìn cung tên cùng đao kiếm sắc bén được dựng lên trên tường thành, giơ tay ra lệnh.
Cố Ưu Mặc giao lại quyền quyết định sách lược của trận này cho hắn, ông
ấy muốn nhìn xem hắn có tài cầm quân hay không, rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh. Dẫu sao thì ông ấy hiện tại cũng càng ngày càng nhìn không thấu
đứa cháu trai này của mình nữa.
"Vâng!"
Ngay lập tức ba nghìn thiết kỵ tách khỏi đại quân Huyết Xích mà lao ra ngoài, cuốn lên cát vàng mù mịt đầy trời.
Thủ thành của Huyền Lạc quan là Âu Bác Xuyên thấy vậy vô cùng căng thẳng mà phân phó sĩ tốt Bắc Việt tại Huyền Lạc quan chuẩn bị phòng thủ bất
cứ lúc nào, bầu không khí vô hình áp bức tới cực điểm.