“Ta chỉ có thể nói, sau khi ngươi đi, cả đời cũng sẽ không quên được”,
Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng, nhẹ giọng nói với Hàn Ngụy.
“Thật sao?”, Hàn Ngụy kích động không thôi vui vẻ nói.
“Thật”, Cố Thiên Mệnh trả lời, trong lòng còn lẩm bẩm: sau chuyến đi này, cả đời ngươi cũng sẽ không quên được.
“Cố ca, mau nói cho ta biết, là nơi nào? Thế nhưng có thể làm cho Cố ca
khen ngợi như vậy, ta nhất định phải đi xem một chút”, trước mắt Hàn
Ngụy tựa hồ đã nhìn thấy rất nhiều mỹ, hai mắt tỏa sáng.
“Để hắn dẫn ngươi đi”, Cố Thiên Mệnh quay đầu hướng về phía Cát Hưng
Bình bên cạnh lạnh lùng nói: “Cát Hưng Bình, ngươi đi bên cạnh Tiểu
Ngụy, đã biết chưa?”
“Vâng!”, Cát Hưng Bình nhìn thoáng qua Cố Thiên Mệnh thật sâu, lập tức đi tới trước người Hàn Ngụy, chắp tay chào: “Thế tử!”
“Nhanh nhanh nhanh, mau dẫn ta đi”, Hàn Ngụy không khỏi nói, trực tiếp
lôi kéo Cát Hưng Bình đi về phía cửa của Cố gia. Trước khi đi còn quay
đầu nhếch miệng cười nói với Cố Thiên Mệnh: “Cố ca, ta đi trước nhé,
buổi tối lại về”.
“Tiểu Ngụy, chuyến này đi phải dựa vào bản thân ngươi thôi, giúp ngươi
lột xác, chớ trách ta”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng khép hai mắt lại, trầm
thấp lẩm bẩm.
Đêm đã sâu.
Cố Thiên Mệnh ở trong thâm viện của mình, sắc mặt ung dung ngồi trên ghế, uống một chén trà thơm.
Bỗng nhiên, một đạo ảnh cắt hư không, đi tới trước người hắn.
“Chủ thượng, giờ Ngọ, Hàn thế tử và Cát Hưng Bình đã bước vào tổ chức
buôn người. Hơn nữa, hiện tại Hàn thế tử cùng Cát Hưng Bình đã rời khỏi
kinh thành, dọc theo đường đi phỏng chừng sẽ không được yên ổn”.
Yến Hàn theo phân phó của Cố Thiên Mệnh, âm thầm đi theo sau lưng Hàn
Ngụy tìm hiểu tin tức cụ thể. Bây giờ tất cả đều phát triển theo suy
đoán của Cố Thiên Mệnh, Yến Hàn mới trở về bẩm báo.
“Ừm, có một số việc, nhất định phải để cho hắn trải qua một phen. Bằng
cách này, hắn ta mới có thể thực sực hiểu được bản thân muốn gì”, Cố
Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu trầm giọng khẽ nói.
“Chủ thượng”, Yến Hàn chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, mở miệng gọi.
“Chuyện gì?”, Cố Thiên Mệnh đáp.
“Thời gian trước, ta từng cùng chủ thượng nói qua, muốn tới Mạch Dương
quốc, tìm một vị cố nhân”, Yến Hàn siết chặt hai tay xin chỉ thị.
Nghe vậy, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói: “Mạch Dương
quốc là hoàng triều thượng đẳng, là nơi sâu nhất của Bách Quốc Chi Địa,
trong đó không thiếu cường giả Địa Huyền đỉnh phong. Ngươi có chắc là sẽ đi ngay bây giờ không?”
“Chủ thượng, ta... muốn đến nơi đó”, Yến Hàn ngước mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, cắn răng nói.
“Vốn dĩ ta dự định đi cùng ngươi một lần, nhưng hiện giờ ta có quá nhiều việc, không thể thoát thân”, Cố Thiên Mệnh nhìn Yến Hàn lạnh nhạt nói.
“Phiền chủ thượng lao tâm rồi, ta chỉ đi tìm một vị cố nhân, không cần
chủ thượng nhọc lòng”, Yến Hàn trong lòng rất bức thiết muốn đi Mạch
Dương quốc một lần, cho nên mới có dũng khí nhắc lại nhiều lần với Cố
Thiên Mệnh.
“Đã như vậy, ngươi đi đi. Trước khi đi hãy sắp xếp ổn thỏa cho đám người kia trước”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gõ bàn, chậm rãi gật đầu đồng ý
nói.
“Đa tạ chủ thượng, ta nhất định sẽ sớm trở về, cùng chủ thượng phân ưu”, Yến Hàn nội tâm mừng rỡ. Hành lễ chắp tay nói.
“Được, ngươi đi đi”.
Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng khoát tay.
“Vâng!”
Yến Hàn vừa dứt lời, thân hình chợt lóe rồi biến mất, chìm vào trong bóng tối.
Cố Thiên Mệnh lần nữa bưng chén trà thơm lên, nhẹ nhàng mím môi, giữa
hai hàng lông mày nổi lên vẻ ngưng trọng. Hắn có dự cảm sẽ có chuyện gì
đó xảy ra.
...
Ở phía bên kia, bóng đêm bao phủ toàn bộ mặt đất.
Hàn Ngụy cùng Cát Hưng Bình hai người bị nhốt trong một cái xe ngựa kiên cố, lấy tu vi Nhân Huyền trung kỳ của Hàn Ngụy, căn bản là không nhúc
nhích được.
Bên trong xe ngựa, ngoại trừ Hàn Ngụy ra còn có hơn 10 nam nữ khác.
Những người này mặt như tro tàn, tựa hồ đã đoán trước được kết cục bi
thảm của mình.
“Mau thả bổn công tử rời đi”, Hàn Ngụy hung hăng đạp lên hàng rào xe
ngựa, hổn hển lớn tiếng hô: “Bổn công tử là cháu trai của Binh bộ thượng thư đương triều, các ngươi quả thật là to gan lớn mật. Có tin bổn công
tử diệt ngay các ngươi tại đây không”.
Trong đêm tối, tiếng gầm gừ của Hàn Ngụy chậm rãi rời khỏi kinh thành,
không biết đi tới nơi nào. Cả một đường hắn không ngừng hô to, cuối cùng mới lộ ra thần sợ hãi, không ngừng nghĩ cách phá hư xe ngựa, đáng tiếc
đều không có kết quả.
Mà Cát Hưng Bình bên cạnh Hàn Ngụy, giống như một người bình thường cuộn mình ở một bên, im lặng nhìn một màn này.
Ngay từ đầu, Cát Hưng Bình đã biết mình phải làm gì, che giấu bản thân,
bảo vệ Hàn Ngụy không nguy hiểm đến tính mạng là được rồi. Về phần những gì Hàn Ngụy sẽ phải trải qua, có lẽ sẽ trở thành kỉ niệm khó quên nhất
của hắn ta.
“Các ngươi mau thả ta ra!”, Hàn Ngụy nhìn con đường xe ngựa đang đi, sợ
hãi khóc lóc nói: “Cầu xin các người, ta có tiền, rất nhiều tiền, cầu
xin các người thả ta đi mà!”
“Đừng la hét nữa! Mẹ kiếp, hét cả một đường rồi”, đột nhiên, một hán tử
mặt đen chạy theo xe ngựa hung hăng đạp một cước vào bụng Hàn Ngụy, tức
giận mắng: “Ngươi là cháu trai của Binh bộ thượng thư thì con mẹ nó, lão tử sẽ là Đương kim quân thượng. Đừng làm ầm nữa, không thì lão tử làm
thịt ngươi”.
Bị hán tử mặt đen hung hăng đạp một cước, Hàn Ngụy đau đớn không thở nổi há to miệng. Giờ phút này, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh
ông nội và cha già của mình, nội tâm gào thét.
Mà Cát Hưng Bình lại giống như một người bình thường, đỡ Hàn Ngụy đứng lên, lạnh run.
“Ông nội, cha, hai người sao vẫn chưa đến?”
Hàn Ngụy nhìn bốn phía, cảm thấy được xe ngựa xóc nảy, nội tâm hô to.
Màn đêm, bao phủ toàn bộ Bách Quốc Chi Địa, đem hư không vô tận cắn nuốt đến tận cùng.
Từng đợt tuyệt vọng chậm rãi hiện lên trong đáy mắt Hàn Ngụy.