Lý Thiên Nguyên ngẫm nghĩ, đột nhiên phát hiện Cố Ưu Mặc thế nhưng lại
có thể đứng lên, không khỏi kinh ngạc dừng lại nụ cười của mình, hoảng
sợ lẩm bẩm nói.
Đúng vậy!
Cố Ưu Mặc vậy mà lại có thể đứng lên, nộ chiến đại tướng Địa Huyền trung kỳ của Nam Uyên quốc, hơn nữa còn toàn thắng.
Trong lúc nhất thời, trên dưới Lý gia một mảnh yên tĩnh, ai nấy đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Các ngóc ngách của kinh thành cùng thế gia cũng đều nổ tung.
“Đoạn thời gian trước, cả Cố gia bỗng biên nhiên biến mất. Thì ra là
chạy tới Nam Uyên quốc, hơn nữa còn... huyết chiến một phen, lại còn có
thể sống sót mà quay trở về”, gia chủ của một gia tộc nhỏ nào đó ngập
ngừng, khiếp sợ nói.
“Cố Ưu Mặc, Huyết Hùng tướng quân năm đó, thế mà lại có thể đứng lên,
còn đột phá cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, điều này...”. Một lão đầu của
một thế gia nghe vậy, thân thể cũng không ngừng run rẩy, kinh hãi mà
nói.
“Một nhà ba tướng, mỗi người đều là yêu nghiệt thiên kiêu. Mặc kệ tương
lai như thế nào, ít nhất thì hiện tại Cố gia cũng không thể chọc vào”,
một góc kinh thành Thiên Phong quốc, một vị lão nhân thần sắc đờ đẫn
nói.
Theo thời gian trôi, Nam Uyên quốc im lặng một thời gian dài cuối cùng
cũng lên tiếng. Điều này làm cho vô số người đều nín thở mà chờ đợi.
“Chuyện xảy ra thời gian trước sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hữu hảo
giữa Thiên Phong quốc và Nam Uyên quốc, tất thảy đều như cũ”.
Những lời này của Nam Uyên quốc vừa truyền ra, làm cho vô số hoàng triều kinh hãi.
Chẳng lẽ Nam Uyên quốc thật sự tùy ý Cố gia chà đạp lên quốc uy như vậy sao?
Chẳng lẽ Nam Uyên quốc còn có hành động gì khác, có hàm ý sâu xa hơn?
Tại sao Nam Uyên quốc lại có quyết định như vậy? Chẳng lẽ thật sự không sợ hậu quả của việc này sao?
Vô số nghi vấn dâng lên trong lòng rất nhiều người, làm cho vô số hoàng triều đều kinh ngạc.
Thế nhưng, sau khi Nam Uyên quốc truyền ra phát ngôn này, liền không có
hành động gì nữa, ngay cả ý niệm tiến công Thiên Phong quốc cũng không
có.
Thật giống như trước kia, tất cả mọi chuyện xảy ra đều giống như 1 giấc
mơ. Nam Uyên quốc cứ như vậy yên lặng không lên tiếng nữa.
Thiên Phong quốc. Cố gia!
Ông cụ Cố hôm nay cực kỳ vui vẻ, bởi vì bọn họ không chỉ vừa trở về từ
cõi chết, mà còn phát hiện Cố Thiên Mệnh có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
“Thằng nhóc thối, lại đây!”
Ông cụ Cố đao to búa lớn ngồi ở vị trí chủ tọa, ra vẻ tức giận nhìn về
phía Cố Thiên Mệnh ở một góc, trầm giọng hỏi: “Tiểu tử cháu lĩnh ngộ
được kiếm ý từ khi nào? Con mẹ nó, cháu lại giấu sâu như vậy, ngay cả
ông nội mình cũng dám lừa gạt, cánh cháu cứng lắm rồi đúng không?”
“Ông nội, cái này...”, biết rõ trong lòng ông cụ Cố thật ra đang vui đến nở hoa, Cố Thiên Mệnh lại không thể nói thẳng ra, phải thuận theo ông
cụ Cố nhận sai, cực kì bất đắc gì.
“Nói xem, còn có chuyện gì gạt chúng ta, nói cho rõ ràng. Mẹ kiếp, cháu
cứ liên tiếp lật đổ tam quan của ta, hôm nay nếu cháu không nói rõ, chỗ
nào cũng đừng muốn đi”.
Tâm tình ông cụ Cố rất tốt, sau khi nhấp một ngụm trà, cố ý xị mặt, muốn thăm dò Cố Thiên Mệnh.
Nếu không, mỗi lần ông ấy cảm thấy mình là lá bài tẩy của Cố Thiên Mệnh, ai biết giây sau lại nhảy ra một cái, tâm tình rung động đến nỗi không
dám tin, ông cụ Cố cảm giác trái tim của mình cũng có chút không chịu
nổi.
“Ông nội, thật ra cháu là võ giả cảnh giới Thiên Huyền”, Cố Thiên Mệnh
không cần suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói với ông cụ Cố.
“Phụt!”. ông cụ Cố vừa mới nhấp một ngụm trà thơm trong miệng không khỏi phun ra, sau đó trực tiếp cười mắng: “Con mẹ nó, nếu cháu là cường giả
Thiên Huyền trong truyền thuyết kia thì lão tử ta sống không bằng con
chó”.
“Hắc hắc”, Cố Thiên Mệnh cười khẽ một tiếng, kỳ thật trong lòng lại âm
thầm nói: “Ông nội, cháu nói thật ông lại không tin, đây không phải là
đang tự tìm rắc rối cho cháu sao”.
“Cút đi. Nhìn thấy cháu liền thấy phiền”, ông cụ Cố khoát tay áo, vẻ mặt không kiên nhẫn, kỳ thật trong lòng ông ấy vô cùng vui vẻ thoải mái.
“Được”, Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ lắc đầu, thật sự không rõ tính nết của ông cụ Cố.
Lúc này, một đạo thân ảnh mặc trường bào màu tím từ cửa Cố gia bước vào.
Đạo thân ảnh này chính là Quân Thượng của Thiên Phong quốc, Mạc Tu Ương.
Mạc Tu Ương hôm nay không mặc long bào, cũng không mang theo binh lính nào đi cùng.
Ông ta chỉ cầm hai bình rượu ngon, thoạt nhìn rất trân quý, trực tiếp bước vào.
“Quân Thượng”. Cố Thiên Mệnh thấy vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mạc Tu Ương cũng không thèm để ý Cố Thiên Mệnh có hành lễ chu đáo hay không, khẽ cười gật đầu.
“Tham kiến Quân Thượng”, ông cụ Cố lập tức từ trên ghế chính đứng lên,
đi tới trước người Mạc Tu Ương, khom người hành lễ ôm quyền nói.
“Được rồi, hôm nay không có người ngoài, những lễ nghĩa này miễn đi!”,
Mạc Tu Ương nhẹ nhàng khoát tay, không để ý nhiều nữa, nhẹ giọng nói.