Khi nhìn tới ông cụ Cố, ánh mắt quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam
không khỏi co rụt lại, tựa hồ có chút dao động. Ông ta đã rất nhiều năm
rồi không nhìn thấy ông cụ Cố đứng trước mặt mình trong bộ áo giáp này.
Nhớ lại năm đó, thời điểm Thiên Phong quốc được hình thành lên chưa lâu với muôn vàn bấp bênh bủa vây.
Có một người tựa như chiến thần từ trên trời giáng xuống, tay cầm thương bạc đen tuyền, đánh đông dẹp tây, khiến vô số kẻ địch hùng mạnh phải
khiếp sợ, từ đó thiết lập nên nền tảng vững chắc cho Thiên Phong quốc.
“Cố lão tướng quân, nhiều năm không gặp, vẫn ổn cả chứ?”, chỉ trong
thoáng chốc, vẻ uy nghiêm hoàn hảo thường ngày của Hiên Viên Nam lại
khôi phục, nhìn ông cụ Cố hỏi, vốn dĩ mệnh lệnh giết chết Cố Thiên Mệnh
cùng Cố Ưu Mặc đã sắp phun ra cũng tạm thời gạt sang một bên.
“Lão tướng, Cố Nghị, tham kiến quân thượng Nam Uyên”.
Ông cụ Cố tiến lên vài bước, khí thế hùng hổ của ông khiến vô số tướng
sĩ Nam Uyên xung quanh phải lùi lại nhường ra một con đường. Sau đó ông
hơi khom lưng, chắp tay nói với Hiên Viên Nam.
Nhìn thân thể vẫn tráng kiện như xưa của ông cụ, Hiên Viên Nam không khỏi chìm vào vào dòng hồi ức.
“Cố Nghị, rời khỏi Thiên Phong quốc đầu quân cho trẫm đi!”
Một người đàn ông trung niên đáp: “Cảm tạ quân thượng Nam Uyên đã coi
trọng, mạt tướng Cố Nghị tự biết thực lực bản thân có hạn, không dám bôi nhọ uy danh của Nam Uyên quốc”.
“Vị đó của Thiên Phong quốc đáng giá để ngươi bảo vệ bằng cả tính mạng như vậy sao? Tại sao?”
“Ngài ấy là huynh đệ sinh tử của mạt tướng, tuy rằng hiện tại là quân
thượng Thiên Phong quốc ngạo nghễ nhìn xuống muôn dân, nhưng mạt tướng
vẫn muốn giữ vững niềm tin và phần tình cảm này của bản thân”.
“Nếu đã như vậy thì quên đi. Từ nay về sau, Thiên Phong quốc phải giao
nộp thuế khóa cho Nam Uyên quốc ta, trẫm nể trọng Cố Nghị ngươi một đời
anh dũng, sẽ không xâm phạm tới Thiên Phong quốc”.
“Mạt tướng đa tạ quân thượng Nam Uyên, thay mặt trăm triệu dân chúng của Thiên Phong quốc, cảm tạ quân thượng”.
“Cố Nghị, nếu có một ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, trẫm ở hoàng
thành Nam Uyên đợi ngươi tới. Cổng lớn của Nam Uyên vĩnh viễn mở rộng
chào đón ngươi!”
“Cảm ơn sự yêu quý của quân thượng, nhưng có lẽ mạt tướng không có phúc phận này”.
“Cố Nghị, trẫm chờ ngươi”.
Sau đó, cát vàng cuộn bay, quân thượng Nam Uyên dẫn theo đại quân vạn
người rời khỏi biên giới Thiên Phong quốc, chỉ lưu lại vô số thi thể và
máu tươi nồng nặc phía sau.
Hiên Viên Nam chậm rãi chớp mắt, không khỏi nhớ tới một màn mấy chục năm trước, nội tâm phức tạp tới cực điểm.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Cố Nghị cuối cùng cũng tới rồi…
“Ngươi già rồi”, Quân Thượng Nam Uyên quốc nhìn xuống Ông cụ Cố đầu tóc bạc trắng, trầm ngâm mở miệng nói.
“Nhiều năm chinh chiến, thân thể lão tướng đã sớm suy tàn, già rồi cũng
là đỗi bình thường, đa tạ Quân Thượng Nam Uyên quốc đã quan tâm”, Ông cụ Cố tuy rằng thoạt nhìn yếu đuối, nhưng ở đây lại không có ai dám xem
thường ông ấy.
Văn võ bá quan cùng vô số tướng sĩ của Nam Uyên quốc khi nhìn Ông cụ Cố đều không khỏi cảm thấy từng trận lạnh lẽo vô cùng.
Họ dường như mơ hồ nhớ ra, Cố Nghị một người một thương chắn trước vạn
quân, uy phong bát phương, chấn động đến trời xanh. Chính bởi vậy, bởi
vì có Ông cụ Cố tồn tại, mới có Thiên Phong quốc ngày hôm nay.
Năm đó, Thiên Phong quốc vừa mới thành lập, Nam Uyên quốc cũng rình rập như hổ rình mồi, ngày đêm tính toán thôn tính.
Nhưng vào lúc này, Cố Nghị đơn thương độc mã đứng ở biên cương, quát lớn chấp nhiếp trăm vạn quân địch. Hơn nữa, Cố Nghị chỉ dựa vào tu vi cảnh
giới Địa Huyền trung kỳ của bản thân, kiên cường chống lại mười chiêu
của cường giả cảnh giới Địa Huyền hậu của Nam Uyên quốc.
Trận chiến đó, thiên hạ chấn động, Nam Uyên quốc không khỏi nổi lên lòng yêu mến nhân tài, sau đó nhìn thấy núi thây vô tận cùng khí khái anh
hùng của Cố Nghị, liền không dám xuất binh xâm phạm Thiên Phong quốc
nữa.
Trong một thoáng, đã qua nhiều năm như vậy, dũng tướng tóc đen trung
niên phiêu diêu năm đó, đã biến thành ông lão đầu tóc bạc trắng. Hiên
Viên Nam trầm mặc hồi lâu, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào hỏi: “Cố
Nghị, hành động hôm nay, là do Thiên Phong quốc gây ra hay sao?”
“Quân Thượng Nam Uyên quốc nói sai rồi, sự việc lần này chỉ do Cố gia ta gây ra, lão tướng đã từ chức tướng vị ở Thiên Phong quốc, Cố gia cách
đây không lâu cũng đã rời khỏi Thiên Phong quốc”.
Ông cụ Cố không kiêu không hèn ngẩng đầu chăm chú nhìn Hiên Viên Nam,
trả lời: “Hết thảy hậu quả, đều do Cố gia ta một mình gánh vác”.
“Cố gia ngươi, gánh vác không nổi”. Trong con ngươi Hiên Viên Nam phát ra hoàng uy hiển hách, sắc bén mở miệng nói.
“Quân Thượng, mặc dù Cố gia ta gánh không nổi, cùng lắm cũng chỉ là cái
chết mà thôi. Con cháu của Cố gia ta, há có thể sợ hãi?”
Ông cụ Cố quay đầu nhìn Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sủng nịnh, sau đó ngẩng đầu lớn tiếng hô.
Những lời này, phiêu đãng bốn phương tám hướng trong hoàng cung Nam Uyên quốc, làm cho vô số người đều cảm thấy chấn động.