Ba chữ rất đơn giản nhưng tràn ngập ma lực, khiến hai mắt nàng ấy lập
tức dâng lên hơi nước mờ mịt. Nàng ấy đã đợi câu nói này suốt năm năm.
Nhưng Cố Ưu Mặc tới muộn rồi, ông ấy không nên tới đây. Bởi nơi này là
hoàng cung Nam Uyên quốc, là vực thẳm ngàn dặm, đã không còn cách nào
sửa đổi nữa.
“Cút! Hôm nay là hôn lễ của bổn công chúa và thái tử Nam Uyên quốc, há
có thể dung thứ cho hành động hỗn xược của nhà ngươi! Còn không mau cút
ra ngoài!"
Hai tay trắng nõn của Mạc Diệu Lăng gắt gao đè chặt trên eo liễu, nàng
dùng lực mạnh tới nỗi móng tay xuyên qua lớp da non mềm, thấm ra một vệt máu lúc nào không hay. Nàng nhìn chằm chằm vào Cố Ưu Mặc đang ngạo nghễ đứng đó với đôi mắt phiếm hồng, sắc mặt đã tái nhợt mà hét lên.
Tất cả đã quá muộn, sau khi buông ra lời trách cứ này, Mạc Diệu Lăng
không kìm được nhắm mắt lại, trong lòng bi thương tới cùng cực thầm nhủ: “Nhưng… có thể gặp được chàng lần cuối cũng coi như ông trời đối xử
không bạc với ta!”
Thái tử Nam Uyên quốc- Hiên Viên Hạo Vận người đang đứng bên cạnh Mạc
Diệu Lăng có thể cảm nhận được tâm tình biến hóa của nàng ấy, hắn không
thể không nhìn xuống Cố Ưu Mặc đang bị chúng tướng sĩ bao vây, nheo mắt
lại như có điều suy nghĩ.
Đầm rồng hang hổ thì đã thế nào?
Sao Cố Ưu Mặc có thể không nhận ra tấm lòng muốn bảo vệ ông ấy rời đi
của Mạc Diệu Lăng? Ông ấy mỉm cười, rất nhiều năm rồi, ông ấy chưa từng
nở nụ cười nhẹ nhõm từ tận đáy lòng như vậy…
Cố Thiên Mệnh thản nhiên như không liếc qua đám đông, như thể mọi thứ trước mắt hắn chỉ là mây khói, chẳng đáng bận tâm.
“Nếu Vĩnh An công chúa đã mở lời, vậy liền tha cho các ngươi tội bất kính lần này, mau cút ra ngoài đi!”
Sau khi suy tư một hồi, nhìn sang Mạc Diệu Lăng đang gắng gượng đè chặt
tay ngọc bên cạnh, lại rũ mi nhìn xuống hai người Cố Ưu Mặc, Hiên Viên
Hạo Vận mới hắng giọng khiển trách.
Chúng quan viên Nam Uyên quốc cùng sứ giả các nước đều không khỏi đồng
thanh nịnh hót hô vang: “Thái tử điện hạ lòng như biển cả”.
Sau đó, tất cả tinh binh vây quanh Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đều thu
lại đao kiếm, nhường ra một con đường hướng ra ngoài đại điện hoàng
cung.
"Được rồi, bổn công tử cũng lười phải lảm nhảm với các người”.
Cố Thiên Mệnh thản nhiên tùy ý liếc quân thượng Nam Uyên quốc cùng các
quan viên đang đứng trên bậc thang bạch ngọc, nói: “Hôm nay bổn công tư
muốn đón Vĩnh An công chúa, hy vọng hoàng thất Nam Uyên có thể đồng ý”.
Ngay khi câu này của Cố Thiên Mệnh vang lên, khung cảnh vốn đã hơi im lìm nay hoàn toàn vỡ òa.
Giờ phút này, ngay cả quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam, người vẫn luôn trầm mặc cũng không khỏi sa sầm mặt mày, hoàng uy cuồn cuộn chớp
mắt bộc phát, quát: “Hỗn xược!”
Đing đing toong toong..
Cùng với hoàng uy mênh mang của Hiên Viên Nam như ập tới trước mặt từng
người, những mũi thương đao sắc vừa thu hồi của tướng sĩ Nam Uyên quốc
lại lập tức bao vây lấy hai người Cố Thiên Mệnh,
“To gan! Hoàng uy của quân thượng và thái tử điện hạ mênh mông cuồn
cuộn, thằng nhóc ngươi vậy mà dám nhiều lần càn rỡ, không lẽ là đang
muốn chu di cửu tộc sao!”
Một vị võ tướng của Nam Uyên quốc trợn trừng mắt hổ, uy thế mạnh mẽ bộc
phát ra huyền khí, chỉ vào Cố Thiên Mệnh gầm lên như sấm.
Văn Hồng Phong đang đóng giữ trước đại điện chứng kiến một màn này không khỏi buồn bã lắc đầu: “Sợ rằng hiện tại đã thực sự không còn đường lui
nữa rồi”.
Văn Hồng Phong là phó thống lĩnh ngự lâm quân, là tướng quân mà Quân
Thượng Thiên Phong quốc phái bảo vệ đoàn rước dâu, sau khi nghi lễ liên
hôn kết thúc mới có thể về nước phục lệnh.
Khi đột ngột nhìn thấy hai người Cố Thiên Mệnh xuất hiện, Văn Hồng Phong cũng sửng sốt hồi lâu, đặc biệt là khi thấy hai chân nguyên vẹn của Cố
Ưu Mặc, lòng lại dâng lên từng cơn sóng lớn.
"Ngươi nói, ngươi muốn trừng phạt cửu tộc của bổn công tử?”, nụ cười
lạnh nhạt nơi khóe miệng Cố Thiên Mệnh biến mất không còn tăm hơi, dùng
ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vị tướng quân Nam Uyên quốc vừa lên
tiếng kia, giọng điệu lạnh băng.
“Dám láo xược trong Nam Uyên quốc ta, theo luật xử trảm, nghiêm trọng hơn, liên lụy cửu tộc!”
Vị tướng quân Nam Uyên quốc này cực lực muốn thể hiện mình trước mặt các đồng liêu cùng sứ giả các nước, duy trì tôn nghiêm của Nam Uyên quốc.
“Ha ha ha...", Cố Thiên Mệnh lộ ra nụ cười mà người khác vĩnh viễn không đoán được.
Cố Thiên Mệnh vốn còn đang nghĩ, chỉ cần Nam Uyên quốc biết chừng mực để hắn đón Vĩnh An công chúa trở về là được. Nhưng hiện tại hắn có chút
tức giận rồi, trong sâu thẳm linh hồn cũng chậm rãi gợn lên một tia nóng nảy.
“Dù cho ta càn rỡ tại Nam Uyên quốc các người thì đã thế nào?”
Hơi thở của Cố Thiên Mệnh từ từ thay đổi, ngày càng trở nên mãnh liệt,
sau đó hắn ngẩng gầu quét mắt nhìn tất cả mọi người, lạnh giọng nói.
Binh đao sắc bén chớp mắt lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ thẳng vào đầu Cố Thiên Mệnh.