Cố Thiên Mệnh có thể khoan nhượng trước sự chế giễu của người khác đối
với bản thân, đạo tâm của hắn vẫn vững như bàn thạch. Nhưng Cố gia là
trói buộc lớn nhất của hắn trong kiếp này, là mái nhà đã bảo vệ hắn khôn lớn đến ngày hôm nay, hắn không có phép bất cứ ai hạ bệ và chất vấn họ.
Nếu đại hoàng tử đã cất công dựng lên võ đài này để dò xét nông sâu của Cố Thiên Mệnh hắn.
Vậy thì, hắn sẽ giúp họ thỏa lòng, chỉ là phải xem xem họ có thể trả
được cái giá để gánh chịu hậu quả của việc thám thính hắn hay không. Cổ
Dương Vân, kẻ đang thoi thóp bất tỉnh dưới sàn kia chính là ‘tấm gương’
đầu tiên.
“Cố công tử quả không phụ với danh hiệu Kỳ Song tướng quân, bổn hoàng tử bội phục vạn phần”, đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư thầm thở hắt ra một hơi,
nở nụ cười gượng gạo: “Vẫn mong Cố công tử ngồi xuống, là bổn hoàng tử
sơ suất mới xảy ra cớ sự này”.
Một câu sơ suất liền muốn phủi sạch tất cả trách nhiệm, Mạc Ngọc Thư
đúng là gảy bàn tính rất giỏi. Người có con mắt tinh tường đều có thể
nhìn ra, những công tử tiểu thư thế gia có mặt hôm nay đều là những hòn
đá mà Mạc Ngọc Thư ném ra để thăm dò thực lực của Cố Thiên Mệnh.
“Người đâu, đưa Cổ công tử xuống chữa thương cho tốt”, Mạc Ngọc Thư quay đầu phân phó hộ vệ bên cạnh.
Sau đó, hai hộ vệ với hơi thở bất phàm liền dìu Cổ Dương Vân đang hôn mê mềm nhũn xuống, ước chừng không mất hai ba tháng thì hắn ta không có
cách nào khôi phục hoàn toàn.
Cố Thiên Mệnh lạnh băng nhìn Mạc Ngọc Thư một cái, hờ hững nói: “Đại
hoàng tử, bổn công tử vẫn giữ nguyên câu nói đó, cả nhà họ Cố ta trung
liệt một đời, vì Thiên Phong quốc mà đổ xuống vô số xương máu”
“Nếu ông thực sự cho rằng bản thân có thể gánh vác toàn bộ Thiên Phong
quốc cùng ngai vàng trong tương lai của mình, thì cứ thoải mái thăm dò
nông sâu của Cố Thiên Mệnh ta cùng Cố gia. Chỉ là, vẫn mong đại hoàng tử suy xét cẩn thận cái giá phải trả cùng hậu quả”.
Cố Thiên Mệnh rất phản cảm với hành động này của Mạc Ngọc Thư, hắn hoàn
toàn không kiêng kị và che giấu mà thẳng thừng nói ra những lời này.
Nếu có người có thể ở cự ly gần đánh giá Mạc Ngọc Thư lúc này, nhất định sẽ phát hiện ra trên trán ông ta đã rỉ ra một vài giọt mồ hôi lạnh, tay phải tóm chặt lấy tay vịn ghế nhưng vẫn cố gắng duy trì nét nghiêm
nghị, nói: “Cố công tử nói đùa rồi, lần này quả thực là do bổn hoàng tử
lơ là, chứ không hề có ý nhục mạ tướng uy Cố gia”.
Trong lòng Mạc Ngọc Thư hiểu rất rõ, nếu như Thiên Phong quốc không có
Cố gia cũng giống như cá không có nước. Cho dù Thiên Phong quốc còn có
một vài cường giả Đại Huyền sơ kỳ, nhưng có thể xoay chuyển tình thế nơi chiến trường biên cương, khiến đại tướng của các nước xung quanh phải e dè thì chỉ có nam nhi Cố gia mới làm được.
Quan trọng nhất là Cố gia một lòng tận tụy, chưa từng dòm ngó tới hoàng
quyền nửa phần, đương kim quân thượng Mạc Tu Ương cũng hết mực tin tưởng Cố gia. Nếu nói tất cả mọi người trên thế gian đều có thể phản bội
Thiên Phong quốc nhưng duy chỉ có Cố gia là không.
Bởi Cố gia là gia tộc tướng lĩnh trấn quốc của Thiên Phong quốc, mỗi
thành viên trong số họ đều cống hiến tất cả cho Thiên Phong quốc.
Nhìn tình hình bỗng nhiên biến chuyến cùng khí thế bễ nghễ kinh người
của Cố Thiên Mệnh, Mạc Ngọc Thư thầm thở dài trong lòng, cảm thấy hôm
nay quả thực có chút quá đáng, nếu khiến Cố gia lạnh lòng, vậy thì cái
giá phải trả quá đắt.
“Đại hoàng tử, nếu vũ đài đã được dựng lên, hơn nữa còn nhất quyết thúc
ép bổn công tử lên biểu diễn. Vậy thì, sân khấu này không thể chỉ vì một câu nói tan của ông liền tan được, nếu không người trong thiên hạ sẽ
thực sự tưởng rằng Cố gia ta sa sút, bất cứ ai cũng thể tùy ý giẫm đạp
lên trên đầu nhà ta mà chế nhạo. Vì vậy, chúng ta cứ tiếp tục diễn đi!
Hôm nay muốn diễn bao nhiêu vở tùy thích”.
“Còn có ai! Muốn thăm dò bản lĩnh của bổn công tử đều có thể đứng ra,
bổn công tử đều tiếp nhận toàn bộ, để các ngươi thỏa chí một phen”.
Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạc Ngọc Thư kết thúc mọi thứ chỉ
bằng một câu nói bâng quơ vô thưởng vô phạt như vậy, chỉ lạnh lùng liếc
nhìn đám công tử không ngừng cười cợt trước đó, nghiêm trang nói.
Im bặt như ve sầu mùa đông, toàn bộ người đang có mặt đều cảm thấy toàn
thân như bị nhấn chìm trong biển băng, có người thậm chí khẽ run rẩy,
liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Vào lúc này, họ mới nhớ tới cả một Thiên Phong quốc rộng lớn đều do Cố gia trấn giữ.
Nếu nhiều năm như vậy không có Cố gia chiến đấu anh dũng thì sợ rằng
Thiên Phong quốc sớm đã bị các nước xung quanh nuốt chửng đến xương
không còn, nào có những tháng yên ổn tu hành như hiện tại.
Ngước nhìn tới phong thái bá đạo của Cố Thiên Mệnh, họ tại một khắc này
mới nhớ tới vừa rồi mình vậy mà nhạo báng thế tử duy nhất của Cố gia,
châm biếm thanh danh võ tướng nhà họ chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Trời ạ! Rốt cuộc vừa rồi bọn họ… đã làm cái quái gì vậy?
Sắc mặt của rất nhiều thiếu gia và tiểu thư thoắt cái trở nên tái nhợt
như giấy trắng, không khỏi nghĩ tới ông cụ Cố vẫn tráng kiện của Cố gia, cùng đại quân thàng vạn binh lính dưới quyền kiểm soát của Huyết Hùng
tướng quân Cố Ưu Mặc.