Nói đến thì Yến Hàn cũng là một người cẩn thận, mười ba võ giả tìm được đều sắp xếp ở ngoài thành để thuận tiện liên lạc.
Vừa dứt lời thân hình hắn ta đã biến mất, cưỡi gió lướt nhanh về hướng xa.
Tuy nói tu giả cảnh giới Địa Huyền có thể tạm thời đứng trong hư không
nhưng cũng phải tiêu hao rất nhiều huyền khí, thông thường rất ít võ giả sẽ làm như vậy.
Về phần cường giả Thiên Huyền thì có thể tùy ý cưỡi gió dạo chơi trong
hư không, bởi họ có thể hấp thụ huyền khí bất tận từ thiên địa, bù đắp
vào phần hao hụt đó.
Thời gian trôi qua, Cố Thiên Mệnh cứ vậy đứng trong màn đêm, lẳng lặng
chờ đợi như một gốc cây, để mặc gió đêm thổi tung mái tóc đen nhánh của
mình.
Thượng Quan Hải cùng mấy người Cung Tâm Nguyệt không dám phát ra tiếng
động sợ quấy rầy tới hắn, chỉ lặng im đứng ở một bên, ngước mắt quan sát bóng mặt bên của hắn.
Một lúc lâu sau bóng dáng của Yến Hàn lại xuất hiện trước mắt Cố Thiên Mệnh, theo sát sau hắn ta là mười ba võ giả.
“Chủ thượng, người đều đến rồi ạ”, Yến Hàn liếc mắt nhìn mười ba người phía sau rồi chắp tay nghiêm cẩn nói với Cố Thiên Mệnh.
Mười hai võ giả trong số mười ba người đều là đàn ông trung niên, người
còn lại là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi. Nàng ta đứng trong đám đông lộ ra đặc biệt nổi bật với trang phục vô cùng hở hang, giống như chỉ che
chắn thân thể bằng một tấm voan mỏng vậy. Cánh môi nàng ta sẫm màu đen,
toát lên một loại cảm giác kiều diễm lạ thường.
Lúc đầu, khi mười ba người này được Yến Hàn tập hợp lại với nhau, nhờ
vào sự mạnh mẽ của cảnh giới Địa Huyền của Yến Hàn họ đều tỏ ra vô cùng
quy củ. Khi nghe nói rằng phía trên hắn ta còn có một vị chủ thượng chân chính thì đều choáng váng đến ngây người.
Theo góc nhìn của họ, chỉ cần một vị cường giả Địa Huyền không cố ý
khiêu khích cả một vương triều cũng đã đủ sức lăn lộn tại bất kỳ nơi
nào. Mà sai sử phía trên cường giả cấp bậc này còn có một vị chủ thượng
nữa.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng nảy sinh hứng thú cực lớn.
Bởi khi nghe tin chủ thượng thực sự triệu tập tới, họ đều dùng hết sức
đi theo Yến Hàn tới đây, muốn nhanh chóng được tận mắt nhìn thấy chủ
thượng chân chính phía sau màn là ai.
“Ngài… chính là chủ thượng?”, một người đàn ông trung niên với tu vi
Linh Huyền sơ kỳ híp lại hai mắt, nhìn Cố Thiên Mệnh trước mặt trẻ tuổi
phong nhã không khác gì một thư sinh, hoài nghi hỏi.
“Yến đại nhân, tuy rằng tu vi bọn ta trong mắt ngài không khác gì cỏ
kiến nhưng cũng không thể lừa gạt chúng ta như vậy! Ngài định để chúng
ta nhận một đứa trẻ làm chủ thượng sao?”, trong đám đông có người không
nhịn được cau mày chất vấn.
“Yến đại nhân, ngài không phải nói chủ thượng có bản lĩnh phi thường
sao? Chuyện này… không giống với những gì ngài từng nói mà!”, hy vọng
càng nhiều, thất vọng càng lớn, bọn họ vốn tưởng rằng chủ thượng trong
truyền thuyết tốt xấu gì độ tuổi trung niên, thuộc loại sâu không thể đỡ kia.
Chẳng ngờ lại là một thanh niên thư sinh tựa hồ không có nửa điểm dao
động của huyền khí, điều này làm cho tất cả đều thất vọng não nề, không
khỏi quên đi thân phận của bản thân mà bắt đầu mở lời vặn hỏi.
"Tiểu huynh đệ, ngươi đã thành niên chưa? Có muốn tỷ tỷ dạy ngươi vài
chuyện thú vị không?", người phụ nữ duy nhất trong đám người dùng chiếc
lưỡi phấn hồng liếm liếm bờ môi dày dặn của mình, mắt đẹp long lanh đầy
dụ hoặc liếc Cố Thiên Mệnh hỏi.
Càng nghe hơi thở của Yến Hàn càng trở nên trầm lặng, cần cổ hắn ta từ
từ bạnh ra nổi đầy gân cơ, đôi mắt sâu hun hút cũng bắn ra những tia
lạnh lẽo liếc đám người một cái.
Sau đó hai gối hắn ta cong lại liền quỳ xuống ngay tại chỗ trước mặt Cố
Thiên Mệnh: “Xin chủ thượng thứ lỗi, chuyện này là do thuộc hạ làm việc
bất cẩn, thuộc hạ sẽ thu dọn đám kiến hôi không biết trời cao đất dày là gì này, tìm kiếm lại những ứng viên khác cho chủ thượng”.
Yến Hàn sợ hãi rồi, bởi hắn ta đứng bên cạnh Cố Thiên Mệnh đã mơ hồ cảm
nhận được hơi thở trong cơ thể Cố Thiên Mệnh đang biến hóa một cách tinh tế. Hắn ta đã từng chứng kiến loại thay đổi này trước đây tại Kiếm Khư, cũng chưa từng quên nỗi kinh hoàng đến từ sâu thẳm linh hồn ấy.
Yến Hàn lo sợ Cố Thiên Mệnh dưới cơn nóng giận sẽ nghiền nát linh hồn
bổn mệnh khiến hắn hồn phi phách tán, không còn cơ hội tái sinh. Về phần tia chấp niệm trong lòng kia, lại càng không thể hoàn thành.
Vì vậy, Yến Hàn mới vội vã quỳ sụp xuống đất, khúm núm nói.
"Cái gì! Yến đại nhân hắn…”, hành động đột nhiên quỳ xuống cầu xin tha
thứ này của Yến Hàn khiến cho đám người vốn tràn đầy khinh thường cùng
nghi hoặc trong nháy mắt trở nên rối rắm.
"Yến đại nhân thế nhưng là cường giả Địa Huyền đó! Sao ngài ấy lại… lại
hèn mọn quỳ dưới chân một đứa nhãi cầu xin tha thứ?", có người trợn tròn hai mắt, môi đã trắng nhợt run rẩy, nghẹn họng nói.
"Cái này...", đôi môi dày sẫm màu của người phụ nữ vừa buông lời trêu
chọc Cố Thiên Mệnh lập tức há hốc, đôi mắt ngập nước quyến rũ cũng tràn
đầy ngạc nhiên, thân thể lả lướt không khỏi run lên.
Điều quan trọng là vừa nghe Yến Hàn đã nói sẽ thu dọn bọn họ, có nghĩa là…
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều kéo căng tinh thần, cảm giác kinh sợ lan tràn từ lòng bàn chân đến bủa vây trái tim họ.
Cố Thiên Mệnh nhìn chằm chằm hơn chục người mà Yến Hàn mang đến này, sau khi cân nhắc một hồi lâu, hắn cúi đầu nói với Yến Hàn đang quỳ bên
cạnh: "Đứng dậy đi! Ta đã nói rồi, ngươi không cần phải động một cái
liền quỳ xuống như vậy, cứ tùy tiện chút là được”.
"Vâng, cảm ơn chủ thượng”.
Đáy lòng Yến Hàn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn ta chậm chạp đứng
lên, sát khí trùng trùng ghim chặt lên đám người. Lúc này chỉ cần một
mệnh lệnh từ Cố Thiên Mệnh, mười ba tên trước mắt này tuyệt đối sẽ biến
thành xác chết trong nháy mắt.
“Về phần các ngươi…”, sau đó, Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngẩng đầu nhìn mười ba người kia, trầm giọng nói.