Ngày hôm sau, Cố Thiên Mệnh đi tới đình viện của Cố Ưu Mặc.
Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người chăm chú nhìn nhau, đều trầm mặc một lát.
“Nhị thúc, một tháng này thúc có nghe theo lời cháu, dẫn huyền khí vào
kinh mạch hai chân không?”, Cố Thiên Mệnh phá vỡ im lặng bằng câu hỏi.
Nghe đến điều này, thân thể Cố Ưu Mặc tựa hồ khẽ run rẩy, sau đó tròng
mắt hiện lên một tia phức tạp, nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, khàn
khàn nói: “Thằng nhóc, cháu ... rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Nhị thúc, nếu như cháu nói, cháu có thể điều trị đôi chân tàn phế của
người, người có tin không?”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn mái tóc bạc của Cố Ưu Mặc, nghiêm trang không thôi nói.
“Cháu nói gì?”
Cố Ưu Mặc mơ hồ đã suy đoán được vài phần, nhưng khi Cố Thiên Mệnh thật
sự nói ra, tâm tư trầm tĩnh của ông ấy trong nháy mắt vỡ vụn, thân thể
không khỏi run lên làm xe lăn lay động.
“Nhị thúc, cháu nghĩ có thể trị liệu hai chân của người”, Cố Thiên Mệnh
có thể cảm nhận được sự trầm thương chôn sâu trong nội tâm Cố Ưu Mặc,
cực kì nghiêm túc trả lời.
“Cháu... nghiêm túc đấy chứ? Không lừa ta?”, Cố Ưu Mặc một tay nắm lấy
cánh tay Cố Thiên Mệnh, gắt gao siết chặt không buông, nói năng lộn xộn
hỏi: “Cháu thật sự có thể chữa khỏi hai chân của ta sao?”
“Nhị thúc, yên tâm đi, tuyệt đối không có nửa điểm dối lừa người”, Cố
Thiên Mệnh có thể rõ ràng nhìn thấy tơ máu trong mắt Cố Ưu Mặc dần nổi
lên, có thể cảm giác được khí tức Cố Ưu Mặc hỗn loạn.
“Cháu... cháu...”, thần sắc Cố Ưu Mặc thay đổi dị thường, nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh có chút kích động, không dám tin nhưng lại đong đầy hi
vọng.
Thấy tâm tình kích động khó có thể tin tưởng của Cố Ưu Mặc, Cố Thiên
Mệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Cố Ưu Mặc vài cái, cực kỳ trịnh trọng nói:
“Nhị thúc, người yên tâm, cháu không gạt người. Lúc trước cháu có kỳ
ngộ, vừa vặn tìm được biện pháp trị liệu hai chân cho người”.
“Thật sao?”, Cố Ưu Mặc vẫn như cũ, hỏi ngược lại theo bản năng.
“Thật ạ”, Cố Thiên Mệnh gật đầu nói.
Năm năm qua, cô độc trên xe lăn, sự tịch mịch cùng bi thương của Cố Ưu Mặc, không ai có thể hiểu được.
Năm năm qua, một mình ở thâm viện Cố gia, chính là muốn trốn tránh lời ra tiếng vào bên ngoài và... con người.
Năm năm qua, nếu không phải Cố Thiên Mệnh thường xuyên đến quấy rầy ông
ấy, tìm phiền toái cho ông ấy, xoa dịu sự nặng nề và đè nén trong lòng,
chỉ sợ ông ấy sẽ không thể kiên trì được đến ngày hôm nay.
Bởi vì, năm đó ông ấy chính là Huyết Hùng tướng quân đỉnh phong cương
trường. Một lời của ông ấy, có thể chấn nhiếp chư quốc, làm những nước
khác không dám manh động. Một thương của ông ấy, có thể càn quét cả vạn
quân địch, để cho máu tươi đổ khắp kình thương và đại địa.
Đột nhiên, ông ấy từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nỗi buồn trong trái tim, mấy ai có thể thấu hiểu.
Mà bây giờ, Cố Thiên Mệnh cực kỳ trịnh trọng nói cho Cố Ưu Mặc biết, nói có thể điều trị khỏi hai chân của ông ấy, làm sao có thể không kích
động run rẩy đây?
“Được, được rồi...”. Cố Ưu Mặc gắt gao túm lấy cánh tay Cố Thiên Mệnh,
giống như sợ một tia hi vọng này cứ như vậy biến mất, hốc mắt không khỏi có chút đỏ hồng.
“Nhị thúc, chỉ là những ngày tới, Nhị thúc phải nghe lời cháu”, Cố Thiên Mệnh nhìn tơ máu và nước mắt trong con mắt Cố Ưu Mặc, trong lòng âm
thầm trầm xuống, siết chặt tay.
“Được, cháu nói cái gì thì là cái đó, Nhị thúc nghe cháu”, Cố Ưu Mặc
không chút chần chừ, dùng sức gật đầu, ngữ khí khàn khàn xen lẫn một
luồng nức nở.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh vội vã muốn trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi, đột phá cảnh giới Linh Huyền, chính là vì muốn trị liệu đôi chân cho Cố Ưu
Mặc: “Nhị thúc, người nghỉ ngơi nhé. Cháu đi chuẩn bị trước, buổi tối
cháu lại qua, chính thức điều trị cho người”.
“Được, được”, Cố Ưu Mặc đột nhiên phát hiện, mình hoàn toàn không nhìn
thấu đứa cháu trai này. Nhưng mà, vậy thì đã sao, ông ấy chỉ biết một
chuyện, đó chính là Cố Thiên Mệnh là giống nòi của Cố gia, vậy là đủ.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh tạm thời rời khỏi nơi này trong ánh mắt nóng bỏng Cố Ưu Mặc.
Cốt linh thảo, mạch nham thảo, thông trần mộc...
Cố Thiên Mệnh đi ra từ trong căn phòng mình đã chuẩn bị linh dược từ trước.
Những linh thảo này đặt lộn xộn trên bàn, thoạt nhìn thì chính là cỏ dại khô cằn bình thường, kì thực chính là bảo dược trân quý hiếm có.
Nếu đặt ở kiếp trước của Cố Thiên Mệnh, mấy thứ này tuy rằng không tính
là trân quý, nhưng cũng không có cách nào dùng tiền bạc để mua được. Có
lẽ chính vì Bách Quốc Chi Địa cằn cỗi, rất nhiều thứ thế nhân đều không
biết công dụng thật sự của chúng.
“Đoạn cốt đoạn mạch, đã năm năm, máu thịt đã hỏng, chỉ sợ phải hao phí
chút tâm lực”, Cố Thiên Mệnh nhìn rất nhiều linh dược trên bàn, tự hỏi
nên làm thế nào mới có thể làm cho Cố Ưu Mặc mau chóng tốt lên.
“Chỉ còn lại bốn tháng, công chúa Vĩnh An sẽ đi Nam Uyên quốc, việc này, chỉ có thể để Nhị thúc tự mình đi xử lý. Đây là... con đường của tình
yêu của thúc ấy”.