Mà bây giờ, chúng tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhìn về phía thân ảnh
Cố Thiên Mệnh, đều bất giác mang theo một tia sùng kính. Bọn họ không
khỏi nghĩ đến cảnh lúc trước mình từng cười nhạo Cố Thiên Mệnh là nhóc
con, vành tai đều đỏ lên, nắm chặt nắm đấm, dường như đều cảm thấy có
chút xấu hổ.
Giờ phút này, Cố Thiên Mệnh vẫn mặc khôi giáp màu đen bạc nhuộm đầy máu
tươi, chẳng qua mũ giáp trên đỉnh đầu đã bị hắn tháo xuống, tóc đen có
chút lộn xộn, rơi xuống vai.
Lúc này, từng đợt tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài quân doanh Xích Phong ầm ầm vang đến.
Cố Thiên Mệnh nghe âm thanh vọng lại, liền thấy đại tướng quân Nhạn Hành quan Phong Ngạo Cẩm dẫn theo một đám phó tướng đi tới, bước đi dồn dập.
“Tướng quân”, đám người quân doanh Xích Phong lập tức cung kính không thôi hô lên.
Phong Ngạo Cẩm chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền trực tiếp đi về phía Cố Thiên Mệnh.
Trong chớp mắt, Phong Ngạo Cẩm liền đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh.
“Ngươi... thật sự là tiểu công tử của Cố gia?”, Phong Ngạo Cẩm trầm ngâm trong chốc lát, suy nghĩ phức tạp chăm chú nhìn vào Cố Thiên Mệnh mà
hỏi.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu, đáp.
Kỳ thật Phong Ngạo Cẩm đã tin tưởng Cố Thiên Mệnh chính là tiểu công tử
của Cố gia, thân ảnh huyết sắc vừa rồi cùng khí thế kinh thiên động địa, cùng Thừa Mông tướng quân và Huyết Hùng tướng quân năm xưa, vô cùng
giống.
Chỉ là Phong Ngạo Cẩm chính tai nghe được Cố Thiên Mệnh thừa nhận, ông
ta vẫn không khỏi hơi giật mình. Không còn cách nào khác, tư thế phương
hoa chấn nhiếp vạn quân vừa rồi, lại chính là tiểu công tử vô dụng của
Cố gia, ai có thể lập tức chấp nhận được chứ?
“Huyết Xích quân, Phong Ngạo Cẩm, bái kiến công tử”.
Phong Ngạo Cẩm chỉ hơi giật mình một chút, đôi mắt có chút nóng rực
hướng về phía Cố Thiên Mệnh chắp tay ôm quyền hành lễ, lớn tiếng hô.
“Bái kiến công tử”, lập tức một đám tướng lĩnh sau lưng Phong Ngạo Cẩm nhao nhao kho người hành lễ với Cố Thiên Mệnh.
Huyết Xích quân, đệ nhất quân của Thiên Phong quốc, nhân số không nhiều
lắm, chỉ có khoảng mấy vạn người, trên cơ bản đều phân phối ở trong các
quân doanh của Thiên Phong quốc. Nhưng mà, chỉ cần một mệnh lệnh, Huyết
Xích quân sẽ lập tức tập hợp chờ chỉ thị. Mà thời điểm bình thường, có
nhiệm vụ nâng cao thực thể của Thiên Phong quốc, lại có thể phối hợp với các nơi khác.
Phong Ngạo Cẩm, chính dù là một vị tướng quân của Huyết Xích quân, cũng
là đại tướng trấn thủ của Nhạn Hành quan. Mà thống soái chân chính của
Huyết Xích quân chính là ông cụ Cố, Phong Ngạo Cẩm đương nhiên phải gọi
Cố Thiên Mệnh một tiếng công tử.
“Chư vị tướng quân không cần như vậy”. Cố Thiên Mệnh bình thản nhẹ nhàng nói.
Phong Ngạo Cẩm lần này không chỉ vì xác nhận thân phận thật sự của Cố
Thiên Mệnh, hơn nữa còn muốn nhìn kĩ xem công tử ăn chơi nhất kinh thành trong truyền thuyết rốt cuộc như thế nào.
Thế nhưng, Phong Ngạo Cẩm cho dù nhìn kĩ thế nào, cũng không cảm giác
được Cố Thiên Mệnh có điểm nào giống một công tử ăn chơi con ông cháu
cha, ông ta thật sự nghĩ không ra một thiên kiêu như Cố Thiên Mệnh, lại
bị gọi là phế vật.
Có thể ngạo nghễ đứng trên cương trường, quát lớn hơn vạn đại quân mà
mặt không biến sắc, loại người này lại bị mọi người gọi là vô dụng?
Chỉ với cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, lại có thể tránh được mũi tên ám sát của cường giả cảnh giới Địa Huyền mà không tổn hao chút gì, nghe đồn Cố Thiên Mệnh là phế thể không cách nào tu hành được?
Nghĩ đến đây, Phong Ngạo Cẩm và mọi người đều không nhịn được thầm mắng
một tiếng, loại người này đúng là thay trắng đổi đen. Nếu như thiên kiêu như Cố Thiên Mệnh còn bị gọi là vô dụng, vậy thì cả Thiên Phong quốc
này còn có mấy người không phải phế vật?
“Công tử, vừa rồi ngài thật sự làm cho ta hoảng sợ, có bị thương hay
không?”, Phong Ngạo Cẩm vừa nghĩ đến chuyện Cố Thiên Mệnh bị thống soái
Bắc Việt quốc âm thầm tập kích một mũi tên, liền không khỏi lau mồ hôi
lạnh trên trán, cười khổ nói.
Nếu Cố Thiên Mệnh xảy ra chuyện gì ở Nhạn Hành quan, như vậy ông cụ Cố
nhất định sẽ sụp đổ mà nổi trận lôi đình. Đến lúc đó, chỉ sợ không ai có thể gánh nổi hậu quả.
“Ta không sao”, Cố Thiên Mệnh đương nhiên đoán được đám người Phong Ngạo Cẩm có chút lo lắng, mỉm cười đáp lại.
“Không có việc gì là tốt rồi”, Phong Ngạo Cẩm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Công tử, sao ngài lại đến Nhạn Hành quan?”
“Ta tới đây xem một chút, dù sao, đây cũng là chấp niệm của nhị thúc
ta”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, có chút thâm ý nói.
Nhị thúc của Cố tiểu công tử? Đó không phải là Huyết Hùng tướng quân năm xưa sao?
Thần sắc mọi người không khỏi trầm xuống, tựa hồ có chút bi thương.
“Nếu công tử không sao, chúng ta cũng không quấy rầy nữa”.
Phong Ngạo Cẩm trước đây chỉ muốn chứng thực Cố Thiên Mệnh là giả, hiện
tại ông ta có thể khẳng định, Cố Thiên Mệnh thật sự chính là tiểu công
tử của Cố gia. Cho nên, Phong Ngạo Cẩm cũng không quấy rầy, định rời đi.
“Được”, Cố Thiên Mệnh khẽ nói.
Sau đó, Phong Ngạo Cẩm thoáng nhìn qua Cố Thiên Mệnh, liền dẫn theo
chúng tướng lĩnh, rời khỏi quân doanh Xích Phong, hướng về phía tổng
doanh mà đi.
“Tiểu công tử Cố gia, phế vật không thể tu hành? Buồn cười đến cực điểm. Có lẽ không bao lâu nữa, tiểu công tử liền có thể kế thừa tư thế oai
hùng của cha mẹ, lăng lập địa vị cương trường”.
Phong Ngạo Cẩm đi trên đường, không khỏi nhớ lại thân ảnh vừa rồi của Cố Thiên Mệnh, một thương một mã đối mặt hơn vạn đại quân, nội tâm cảm
thán không thôi.
Cùng lúc đó, kinh thành Thiên Phong quốc cũng truyền về tin tức về trận đánh của Nhạn Hành quan.