Một thương đảo qua, đám sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn xông tới liền bị Cố
Thiên Mệnh dùng một thương cắt đứt ngực và bụng. Lập tức, máu tươi văng
khắp nơi, bắn lên cả gò má Cố Thiên Mệnh, khiến cho hắn có thêm vài phần sắc bén phong mang.
Cố Thiên Mệnh có thể cảm giác được nhiệt độ của giọt máu
trên mặt mình, càng có thể rõ ràng nhận thấy được rằng hàng rào cảnh
giới trong cơ thể mình buông lỏng, đáy lòng không khỏi vui vẻ: “Qủa
nhiên không ngoài dự liệu của ta, thân thể kiếp này quá mức an nhàn, cái hắn thiếu chính là tẩy rửa bằng máu này đây”.
Cố Thiên Mệnh cảm nhận được huyền khí trong cơ thể bắt đầu
khởi động, dường như muốn xuyên thủng hàng rào cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong, phảng phất sau một khắc liền có thể bước vào cảnh giới Linh
Huyền.
Sau đó, lông mày hắn trầm xuống, chân phải hung hăng đạp và hông chiến mã một cái, để cho chiến mã mang theo cả người hắn hóa thành một mũi tên nhọn vọt tới giữa đám quân Bắc Việt quốc.
Trên chiến trường không có sinh tử, chỉ có thắng bại.
Đối với chúng tướng sĩ Nhạn Hành quan ở quân doanh Xích
Phong mà nói, bọn họ nếu đã dám huyết chiến sa trường, liền đem sinh tử
vứt bỏ sang một bên, bọn họ chỉ quan tâm có thể đánh lui đại quân Bắc
Việt quốc hay không, che chở uy nghiêm của quân doanh Xích Phong.
Nếu không thể lựa chọn cùng chung sống hòa bình, như vậy,
người sống sót đạt được thắng lợi, chỉ có thể là quân doanh Xích Phong
ta.
“A...”, vô số tướng sĩ đang ngửa đầu trầm giọng gào thét.
Cố Thiên Mệnh cưỡi khoái mã trên chiến trường, hoàn toàn
buông mình, tu vi Nhân Huyền đỉnh phong bộc phát. Trường thương trong
tay hắn vung lên, trên mặt đất cát vàng sẽ xuất hiện vô số sĩ tốt Bắc
Việt quốc. Mỗi khi trường thương rơi xuống, trên mặt đất cũng sẽ thêm
vài vũng máu đỏ tươi nóng hổi.
Giờ khắc này, không ai quan tâm đến sinh mệnh đáng quý nữa, chỉ biết cầm lưỡi đao sắc bén cùng trường thương trong tay.
Bởi vì đây chính là chiến trường.
Trên mặt đất, một hiệu úy Bắc Việt quốc cưỡi ngựa chạy về
phía Cố Thiên Mệnh đang điên cuồng chém giết, khí thế mãnh liệt khiến
người ta sợ hãi.
Rầm rập!
Có điều, Cố Thiên Mệnh đã kịp phản ứng lại, đôi mắt hơi
ngưng tụ, trường thương như cuồng long xẹt qua hư phông, đâm vào ngực
hiệu úy Bắc Việt quốc đang xông tới.
Một thương này có tốc độ cực nhanh, làm cho tên hiệu úy kia căn bản không phản ứng kịp, phập một tiếng sau đó lập tức ngã xuống
đất.
Nơi hắn ta ngã xuống tràn ngập máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ
cùng không dám tin nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh ngạo nghễ, dần dần
mất đi sinh cơ.
Cố Thiên Mệnh chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, biểu cảm lạnh lùng đến cực điểm.
“Tướng sĩ quân doanh Xích Phong, theo ta, giết!”
Cố Thiên Mệnh cảm giác được nhiệt huyết yên lặng suốt bao
năm trong mình bị đánh thức, tay cầm trường thương màu đen, chỉ thẳng
vào đại quân Bắc Việt quốc cuồn cuộn đang không ngừng xông tới, ưỡn ngực ngẩng đầu rống giận.
Tuy rằng tiếng chém giết trên chiến trường ầm vang nhưng
tiếng gào thét của Cố Thiên Mệnh vẫn truyền đến tai tướng sĩ quân doanh
Xích Phong xung quanh.
Cưỡi chiến mã, tay cầm thương đen, chiến Bắc Việt.
Tư thế oai hùng của Cố Thiên Mệnh lúc này nhất thời đập vào mắt tướng sĩ quân doanh Xích Phong, khó có thể xóa mờ.
“Hiệu úy, đây... là hiệu úy của chúng ta”, nhìn Cố Thiên
Mệnh đang chạy đua chém giết trong đại quân Bắc Việt quốc, Lưu Lăng Võ
nhất thời cảm thấy một cỗ cảm giác hít thở không thông mãnh liệt đánh
tới, kinh ngạc lẩm bẩm một tiếng.
Một đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhao nhao nhìn về
phía Cố Thiên Mệnh, đều trợn mắt há hốc miệng nhìn một màn trước mắt
này, có lẽ cả đời cũng không quên được.
Cố Thiên Mệnh cưỡi chiến mã cao lớn. Kéo chặt dây cương,
tùy ý sát phạt trong đám người Bắc Việt quốc, thương đen trong tay hắn
chỉ cần vung lên, nhất định sẽ có máu tươi từng đợt bắn tung tóe.
Bộ khôi giáp màu đen bạc mặc trên người Cố Thiên Mệnh dần
bị nhuộm đỏ thành màu máu. Hai gò má nho nhã của hắn sắc bén, lạnh lùng.
Ở giữa đại quân, đám phó tướng của Nhạn Hành quan cũng nhìn thấy Cố Thiên Mệnh đang càn quét cách đó không xa, thoáng chốc sửng sốt tự hỏi: “Người này là ai?”
Phó tướng quân Nhậm Tề Phong cách Cố Thiên Mệnh tương đối
gần, ông ta cực kỳ kinh ngạc mở to hai mắt, lưỡi đao sắc bén trong tay
cũng không khỏi run lên: “Thì ra tên nhóc này có cảnh giới Nhân Huyền
đỉnh phong. Có điều khí thế này của hắn... mơ hồ lại có thể bao trùm
toàn bộ cương trường”.
Có lẽ, từ giờ khắc này trở đi, chúng tướng sĩ quân doanh
Xích Phong mới thật sự đồng ý thân phận hiệu úy của Cố Thiên Mệnh. Ngay
cả Lưu Lăng Võ luôn sững sờ cũng không khỏi run rẩy, nhiệt huyết sôi
trào.
“Các huynh đệ, theo hiệu úy! Giết!”, nhìn tư thế oai hùng
phi nước đại của Cố Thiên Mệnh, sĩ khí của tác tướng sĩ quân doanh Xích
Phong như Lưu Lăng Võ đột nhiên tăng lên, không có chút sợ hãi nào xông
về phía quân Bắc Việt quốc.
Thương mang rơi xuống, sinh cơ mất đi. Cố Thiên Mệnh không
biết mình đã đâm ra bao nhiêu lượt, không biết quét qua bao nhiêu lần.
Chỉ cần là nơi chiến mã hắn đi qua, đều có thi thể ngã xuống.
Hài cốt trải đầy khắp chiến trường, cát vàng cuồn cuộn bay
ngập trời, tiếng trống kêu vang khuấy động sĩ khí trên chiến trường.
Cố Thiên Mệnh cảm giác huyền khí trong cơ thể mình càng lúc các nồng đậm, máu tươi đang tẩy rửa và kích thích cơ thể hắn.