Mây đen vần vũ bao quanh thành, giáp quang lóe lên ánh kim lân.
Ba vạn đại quân Bắc Việt quốc, thân mang khôi giáp da đen,
tay cầm trường thương hình lưỡi liềm, khí thế mạnh liệt ngạo nghễ đứng
bên ngoài Nhạn Hành quan .
Thiên khung tựa hồ đều bị thân ảnh đại quân Bắc Việt quốc
hoàn toàn che lấp. Cát vàng theo bước chân của ba vạn đại quân rơi
xuống, nhấc lên làn sóng cát cuồn cuộn.
Năm dặm xa, lại giống như gần trong gang tấc, phảng phất
như một giây sau, đại quân Bắc Việt quốc sẽ đến cửa lớn Nhạn Hành quan .
Chúng tướng sĩ trên tường thành đều nín hơi thở, tựa như thấp thỏm, như phẫn nộ, lại như ngưng trọng.
Hai tay Phong Ngạo Cẩm đặt sát sau lưng, nhìn đại quân Bắc
Việt quốc lũ lượt tiến đến phía dưới, nghiến chặt răng, mắt hổ trừng to
giận dữ quát: “Truyền tướng lệnh, tướng quân Tô Toàn, dẫn 1 vạn tinh
binh ra khỏi thành nghênh địch. Phái cung tiễn chuẩn bị sẵn sàng, phục
trên tường thành hỗ trợ đại quân”.
“Vâng!”
Một đám tướng sĩ đứng bên cạnh Phong Ngạo Cẩm, nhao nhao gật đầu chắp tay lĩnh tướng lệnh.
Lập tức, từng mệnh lệnh nhanh chóng truyền tới khắp nơi, truyền đi ý của Phong Ngạo Cẩm.
Trong lòng Phong Ngạo Cẩm rất rõ ràng, nếu sống chết thủ
thành, một khi để quân Bắc Việt quốc tới gần tường thành, như vậy cửa
thành nhất định sẽ bị phá, đến lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng
được.
Bởi vậy, chỉ có thể phái binh đi chặn đại quân Bắc Việt
quốc, huyết chiến một trận, tiêu hao binh lực của chúng. Cho dù đến lúc
ấy chúng tướng sĩ không địch lại được, cũng có thể rút lui về bên trong
Nhạn Hành quan .
Mà chỉ cần nghĩ đến hình ảnh 3 vạn đại quân Bắc Việt quốc
tinh lực dồi dào kia mạnh mẽ công phá thành, nắm đấm của Phong Ngạo Cẩm
liền không khỏi siết chặt vài phần, thậm chí lòng bàn tay cũng bị móng
tay xuyên thấu.
Cho nên, nhất định không thể để cho đại quân Bắc Việt quốc
dễ dàng tới gần cửa thành, chỉ có một trận chiến tiêu hao hết chủ lực
của quân địch mới có thể lui địch thành công.
“Tướng quân có lệnh, phái phó tướng Tô Toàn, lĩnh binh một
vạn, ra khỏi thành công địch”, binh lính truyền lệnh hỏa tốc chạy tới
phía dưới tường thành, hướng về phía chúng tướng sĩ cùng quân sĩ đã sớm
chỉnh trang chờ xuất phát, lớn tiếng hô.
Chỗ trống bên trong Nhạn Hành quan, đứng đầy từng nhóm binh lính Thiên Phong quốc, phó tướng Nhậm Tề Phong cũng đứng trong hàng.
Đương nhiên, Cố Thiên Mệnh thân là hiệu úy dưới trướng Nhậm Tề Phong,
cũng ở giữa đại quân.
Trên đài quan sát, phía trước đại quân, một vị tướng quân
trung niên mặc khôi giáo màu bạc, ông ta chính là phó tướng quân Tô
Toàn. Đột nhiên ông ta vung tay hô: “Chúng tướng sĩ, theo bổn tưởng quân ra khỏi thành nghênh địch, uy lực Thiên Phong quốc không thể bị khi
nhục. Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Vạn quân đồng loạt rống lên, cả kinh đến mức mặt đất run rẩy, phong vân biến sắc, khiến mây gió thối lui.
“Mở cửa thành! Giết giặc khâu!”
Tô Toàn trong tay cầm một cây trường thương màu trắng bạc, chỉ về phía cửa thành, ngửa đầu rống lên.
Thùng! Thùng! Thùng!
Thoáng chốc, thanh thế tăng vụt, tiếng trống ầm ầm vang
vọng khắp bốn phương tám hướng ở Nhạn Hành quan, làm khí thế vạn quân
hừng hực, phấn khích đến cực điểm.
Nương theo tiết tấu ầm vang của tiếng trống trận, vạn quân
theo trật tự hướng về phía cửa thành mà đi, trong đó đương nhiên có bóng dáng của Cố Thiên Mệnh.
Xưa nay chinh chiến mấy người trở về.
Có lẽ, lần này đi hơn một vạn tướng sĩ, trở về không có mấy người. Có lẽ, vùng cát bụi cuồn cuộn này, sắp bị huyết hải chôn vùi. Có lẽ, khói lửa chiến tranh này sẽ quét qua bách quốc chi địa.
Trong đại quân, Cố Thiên Mệnh thân là hiệu úy, thế nên vị
trí đứng của hắn cũng khá cao. Hắn mặc khôi giáp màu đen bạc dành riêng
cho hiệu úy, đội mũ màu đen, cầm một thanh trường thương với lưỡi đao
đen, cực kì khí phách hiên ngang.
Đối mặt với trăm vạn quân địch, Cố Thiên Mệnh không có nửa
phần sợ hãi, bình thản như nước, không giống người thường.
Tướng sĩ Nhạn Hành quan, bản thân trải qua hàng trăm trận
chiến, cũng không phải sĩ tốt an nhiên trong Thiên Phong quốc có thể
sánh được. Cho nên, bọn họ rất nhanh liền tập kết dưới tường thành.
Lúc này, 3 vạn đại quân Bắc Việt quốc đã dừng lại ở vị trí
cách ba bốn dặm, nhìn nhau từ xa với tướng sĩ Nhạn Hành quan .
Cảm giác áp bách trầm áp như núi lớn nặng nề áp chế trong
lòng mỗi tướng sĩ, làm cho vô số người đều nín thở. Bọn họ biết rằng,
sau ngày hôm nay, rất nhiều người sẽ khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời
vào buổi sáng mai. Bọn họ hiểu được, cát vàng tràn ngập trước mắt, sắp
bị máu và thi thể che lấp.
Nhưng mà, sống thì như thế nào, chết thì ra sao? Nếu ngay
cả niềm tin và trách nhiệm mà chính mình gánh vác cũng bị vứt bỏ, vậy
thì sinh tồn có ích lợi gì?
Hơn vạn đại quân Nhạn Hành quan đối đầu với quân Bắc Việt
quốc hung hăng, bọn họ sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy thấp thỏm bất an. Có điều, nếu không có quân lệnh, bọn họ quyết không lùi lại nửa bước, bởi
vì, uy nghiêm của Nhạn Hành quan cùng quốc uy của Thiên Phong quốc,
không thể bị chà đạp.
Phong Ngạo Cẩm đứng trên tường thành, hai tay nắm chặt, có
thể nhìn rõ ràng 3 vạn đại quân Bắc Việt quốc và hơn vạn quân Thiên
Phong quốc khí thế hào hùng ở dưới cửa thành, ông ta nhất thời giơ tay
lên, hô một tiếng: “Trống minh trận, trợ quân uy!”