Lưu Lăng Võ bỗng nhiên bước ra từ trong đám người, thân hình lực lưỡng
của gã kéo xuống một cái bóng cực dài trên mặt đất, vỗ mạnh ngực mình,
cam đoan: “Bất luận người có bản lĩnh hay không, trên danh nghĩa ngài
tốt xấu gì cũng là hiệu úy của quân doanh Xích Phong chúng ta, nếu như
bị các huynh đệ của quân doanh khác biết được chúng ta ngay cả hiệu úy
của mình cũng bảo vệ không nổi, há không phải là quá mất mặt sao?”
"Đúng! Dù nói thế nào Cố hiệu úy cũng là người của quân
doanh Xích Phong chúng ta, chúng ta có thể lén lút đối nghịch với ngài
ấy nhưng không thể để đám chó khốn kiếp Bắc Việt quốc kia ức hiếp”.
Đám đông nhốn nháo phụ họa.
Gió mát phất qua, thổi bay góc áo dưới lớp giáp của các
binh sĩ, cũng làm tung bay những sợi tóc buông xõa trên thái dương của
họ, càng len lỏi tới nơi sâu thẳm trong trái tim Cố Thiên Mệnh.
Nghe những lời thô tục phát ra từ miệng họ, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên ý cười.
Đối với chúng tướng sĩ của quân doanh Xích Phong mà nói, dù bọn họ đùa vui ồn ào thế nào, không hài lòng với vị hiệu úy Cố Thiên
Mệnh này đến đâu cũng đều là chuyện nội bộ của quân doanh bọn họ.
Nếu Cố Thiên Mệnh gặp nguy hiểm trên chiến trường, họ nhất
định sẽ cố gắng hết sức để giải cứu hắn, bởi đây là trách nhiệm và tôn
nghiêm mà quân doanh Xích Phong bọn họ mang trên lưng, cho dù phải đánh
đổi bằng cả tính mạng của mình.
Bởi tôn nghiêm cùng vinh quang mà quân doanh Xích Phong tích lũy trong bao năm qua không thể bị chà đạp!
“Được, vậy ta cảm ơn các vị trước vì đã quan tâm”, Cố Thiên Mệnh phát hiện ra rằng đám đàn ông lỗ mãng này cũng rất thú vị, không
khỏi mỉm cười.
Chiến trường vô tình, có người tình nguyện hi sinh để đùm bọc nhau, đây là một may mắn cỡ nào.
Cố Thiên Mệnh, người mang ký ức của kiếp trước, nhìn thấy
quá nhiều cảnh chém giết lẫn nhau, nhưng hắn có thể cảm nhận được quyết
tâm đang bùng cháy của các tướng sĩ quân doanh Xích Phong, biết rằng họ
không phải đang xu nịnh mình mà thực sự dám trả giá bằng cả tính mạng để giữ gìn tôn nghiêm trong tim.
Có lẽ càng là người tâm tính giản dị, lại càng kiện định
với một chuyện! Ngay cả khi phải trả giá mọi thứ cho nó, bao gồm cả mạng sống.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh cùng chúng tướng sĩ lặng lẽ nhìn
nhau, chẳng ai lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt để biểu đạt niềm tin và tinh
thần chiến đấu trong mình.
Rốt cuộc có một số thứ không cần nói ra miệng.
Chẳng bao lâu, buổi chiều hôm giống như một tấm lưới lớn
màu xám lặng thầm buông xuống, bao phủ toàn bộ đất trời. Trong bóng đêm
đen kịt ấy, dường như có một lớp mực dày vô tận quét lên bầu trời, che
lấp những vì sao tỏa ánh sáng lấp lánh yếu ớt kia.
Mặc dù màn đêm đã kéo xuống nhưng Nhạn Hành quan lại đèn đuốc sáng rực như ban ngày.
Hai vạn tướng sĩ trấn giữ nơi đây đều bận rộn tuần tra qua
lại, đồng thời chuẩn bị những tảng đá khổng lồ cùng mũi tên sắc bén để
ứng phó cho trận đại chiến có thể xảy ra vào ngày mai.
Từng đợt tiếng sột soạt truyền tới, tựa hồ có thể rung chuyển cả khung trời…
Bầu không khí trong Nhạn Hành quan nặng nề đến cực điểm, khiến vô số tướng sĩ phải nín chặt hô hấp.
Ánh ban mai trước kia vô cùng yên bình, mà hôm nay lại chói mắt như vậy.
Ngay khi tia nắng đầu tiên của bình minh ló dạng, Cố Thiên
Mệnh cùng các hiệu úy và tướng lĩnh dưới sự triệu hồi của đại tướng
Phong Ngạo Cẩm gấp rút tập trung lại.
Phong Ngạo Cẩm hôm nay khoác trên mình một bộ giáp màu đỏ
xám, ánh mắt ông ta như đuốc nhìn về phương xa với vẻ mặt cực kì nghiêm
trọng.
Mọi người cứ đứng lặng im như vậy nhìn Phong Ngạo Cẩm.
Không lâu sau, một sĩ tốt thở hổn hển chạy thẳng tới, sau
đó cúi đầu ôm quyền lớn tiếng nói: “Khởi bẩm tướng quân, đại quân ba vạn lính của Bắc Việt quốc chỉ còn cách Nhạn Hành quan ba mươi dặm”.
“Vâng”, sĩ tốt bẩm báo vội vã gật đầu, lập tức xoay người rời khỏi để dò xét động tĩnh của Bắc Việt quốc.
Cố Thiên Mệnh dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của
mọi người, nhịp tim ngày càng tăng cao, bầu không khí căng thẳng bức bối cũng không ngừng lan rộng.
Phong Ngạo Cẩm phóng mắt nhìn hướng xa hồi lâu, sau đó quay đầu nói với Cố Thiên Mệnh cùng những người khác: “Tất cả tướng sĩ theo
bổn tướng lên tường thành để kiểm tra”.
Mọi người chắp tay nhận lệnh, theo sát sau Phong Ngạo Cẩm tiến về tường thành của Nhạn Hành quan.
Đứng trên tường thành, Cố Thiên Mệnh phảng phất ngửi được
một mùi máu tanh tiêu điều xộc thẳng vào khoang mũi, căn bản không có
cách nào tống khứ khỏi.
Nhìn xuống khung cảnh bên ngoài Nhạn Hành quan, hắn vô thức siết chặt tay. Hắn dường như nhìn thấy bóng lưng đẫm máu nhưng hiên
ngang của Cố Ưu Mặc vào năm năm trước, một nỗi buồn mát mác cũng theo đó len lỏi trái tim.