Mặc dù lời nói của Phong Ngạo Cẩm rất truyền cảm hứng, chấn động quân
tâm, khiến Cố Thiên Mệnh cũng phải ra lộ chút vẻ xúc động, nhưng muốn
hắn quỳ gối rõ ràng là không có khả năng.
Bởi kiếp này ngoại trừ bề trên ruột thịt, những người đã
tận lực bảo vệ hắn bình yên lớn lên cho đến tuổi trưởng thành, hắn sẽ
không uốn gối trước bất kỳ ai, đây chính là đạo tâm của hắn.
Lúc đầu, khi được đương kim thánh thượng Thiên Phong Quốc
triệu kiến, cũng chưa từng kêu hắn phải quỳ lạy. Mà trước mặt hôm nay
chẳng qua chỉ là một đại tướng nhị phẩm của Nhạn Hành quan, hắn có thể
chắp tay chào hỏi đã tính là không tồi rồi.
Chỉ là không ai đang có mặt hiểu được tâm cảnh của hắn.
“Cố hiệu úy, ngươi đang làm gì vậy?”, Nhậm Tề Phong quay
đầu lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chặp, trong giọng nói sắc bén còn
mang theo ý nhắc nhở cùng giận dữ
Cố Thiên Mệnh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chúng binh lính đang khụy một chân trên đất cùng Phong Ngạo Cẩm.
“Được rồi, tất cả đứng dậy đi!”, sau khi nhìn Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, Phong Ngạo Cẩm mặt không cảm xúc, trầm giọng nói với
mọi người: “Toàn quân nâng cảnh giác ở mức cao nhất, sẵn sàng đón địch”.
“Vâng!”
Tất cả đồng thanh hô to.
Đây là tình huống khẩn cấp phải đối mặt với kẻ địch, tuy
rằng tất cả đều rất bất mãn đối với thái độ thờ ơ vừa rồi của Cố Thiên
Mệnh, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc ghìm xuống, chỉ là, những ánh mắt lạnh băng quét tới lại thêm không ít.
Sau đó, chúng tướng lĩnh cùng hiệu úy đều gấp rút trở lại
nơi trú quân của mình, chuẩn bị điều binh, bắt đầu bố trí cho trận chiến có thể nổ ra vào ngày mai.
Nhậm Tề Phong dẫn theo vài hiệu úy dưới trướng sải bước đi
về phía doanh trại, đương nhiên cũng bao gồm Cố Thiên Mệnh trong đó.
“Hừ!”, ông ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi liếc xéo Cố Thiên
Mệnh, cũng không mở miệng chỉ trích. Bây giờ thời gian cực kỳ cấp bách,
ông ta không có thời gian và tinh thần để lãng phí.
Rất nhanh ông ta và mấy người Cố Thiên Mệnh đã trở lại trại.
"Trở về lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho trận đại chiến ngày
mai”, Nhậm Tề Phong nghiêm túc nhìn thuộc hạ trước mặt, lớn giọng nói.
Các hiệu úy trịnh trọng nhận lệnh, rồi vội vã đến các doanh trại mà mình thống lĩnh, chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Nhưng khi Cố Thiên Mệnh định quay người rời khỏi, Nhậm Tề
Phong lại gọi hắn dừng lại: “Cố hiệu úy, ngươi đợi chút”.
“Nhậm tướng quân, có chuyện gì sao?”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi xoay người hỏi.
“Cố hiệu úy, tay ngươi cầm văn thư có quan ấn từ trong kinh mà tới, bổn tướng không thể ngăn cản. Vốn còn định để ngươi ở lại trong quân một khoảng thời gian, đợi ngươi không thích nữa thì tự mình rời
đi. Nhưng chiến sự hôm nay bất ngờ nổ ra, bổn tưởng không có tâm sức lo
cho ngươi nữa, ngươi vẫn nên đến từ đâu thì trở về nơi đó đi!”.
Gương mặt Nhậm Tề Phong âm trầm tới cực điểm, vết sẹo do
đao chém trên mặt ông ta tỏa ra một tia nghiêm nghị. Ông ta không muốn
đến lúc đại chiến xảy ra, Cố Thiên Mệnh sẽ gây ra phiền phức nào đó mình hoặc mình còn phải chăm sóc ngược lại cho hắn, như vậy cũng quá rắc rối rồi.
“Xin Nhậm tướng quân yên tâm, ta không cần ngài chiếu cố”,
Cố Thiên Mệnh đến biên cương là vì khiến cơ thể của bản thân kiếp này
trải qua huyết tẩy, sao có thể rời đi vào thời khắc mấy chốn này?
“Ngươi!”, Nhậm Tề Phong chỉ vào Cố Thiên Mệnh, trong lòng
ông ta nhen nhóm ngọn lửa giận, trầm giọng nói: “Chiến trường tàn khốc,
nếu hôm nay ngươi không rời đi, sợ rằng ngày mai sẽ nguy hiểm đến tính
mạng”.
“Không sao, Nhậm tướng quân không cần lo cho ta, tất cả cứ
chấp hành theo sự điều động trong quân”, Cố Thiên Mệnh không có nửa điểm lo âu đáp.
“Tùy ngươi!”, Nhậm Tề Phong lười phải tiếp tục khuyên răn liền phất tay xoay người rời khỏi.
Cố Thiên Mệnh cũng không đặt nặng chuyện này.
Ở kiếp trước hắn đã trải qua ngàn năm khổ cực, chứng kiến
không biết bao nhiêu núi sông tan nát, lội qua bao nhiêu biển máu, đạp
qua vô số núi thi thể. Cuối cùng, mới tiến vào cảnh giới Thiên Huyền
đỉnh phong, nhìn xuống vạn vật sinh linh, đến Cổ quốc lớn mạnh cũng
không dám coi thường.
Hắn căn bản không đoái hoài tới cuộc tấn công của đại quân
hàng vạn binh lính trước mắt, hắn chỉ muốn thân thể mình trải qua lễ
huyết tẩy, sớm ngày đột phá cảnh giới Linh Huyền.
Trở lại quân doanh Xích Phong, Cố Thiên Mệnh cùng tướng sĩ giải thích lại tình hình vừa rồi.
“Sao thế, sao lại im lặng như vậy, không lẽ các ngươi sợ rồi sao?”
Cố Thiên Mệnh có thể cảm nhận được sự tức giận cùng hừng
hực sát khí tỏa ra từ khuôn mặt của họ, nhưng hắn lại giả vờ như không
nhìn thấy những nắm đấm đang siết chặt kia, mà cố ý nói với giọng điệu
châm chọc.
"Sao có thể!", lời mỉa mai của Cố Thiên Mệnh vừa lọt vào
tai từng người, liền có tướng sĩ phẫn nộ đùng đùng ngẩng đầu rống lên:
“Thân là tướng sĩ của quân doanh Xích Phong, có thể bỏ mạng nơi sa
trường, da ngựa bọc thây cũng tuyệt đối không thể sợ hãi kẻ địch”.
“Chúng ta sao có thể e sợ đám cướp Bắc Việt quốc cỏn con
đó, ta hận không thể ngay bây giờ chặt đầu chó của bọn giặc đó xuống”.
Ngay lập tức mọi tướng sĩ bắt đầu hùa theo, khí thế oai hùng không gì sánh bằng.
“Cố… Cố hiệu úy, ngài đừng lo, nếu ngài gặp phải nguy hiểm
gì trên chiến trường, Lưu Lăng Võ ta nhất định sẽ không thấy chết không
cứu, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng sẽ dẫn theo các
huynh đệ bảo vệ ngài”.