Lưu Lăng Võ vỗ vỗ bụi bặm trên người, từ trên mặt đất đứng lên, trợn mắt nhìn Cố Thiên Mệnh. Gã ta căn bản không hiểu tại sao mình lại bị Cố
Thiên Mệnh một cước đạp ngã, rõ ràng một cước kia nhìn thì mềm như kẹo
bông, nhưng lại có uy lực lớn như vậy.
Quan trọng nhất là, trên người Cố Thiên Mệnh không có bất
kì dao động huyền khí nào, vẫn lẳng lặng đứng vững như một thư sinh bình thường.
Lưu Lăng Võ điên cuồng gãi đầu, hai mắt nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh, nhìn có vẻ muốn đánh thêm một trận nữa.
“Lão đại, lại bị thằng nhóc kia một cước đá ngã? Ta không
nhìn nhầm đấy chứ?”, tướng sĩ doanh trại Xích Phong vây xem ở một bên
đều há to miệng, kinh ngạc không dám tin.
“Tình huống gì đây. Ta cũng không nhìn rõ ràng, sao lão đại trong chớp mắt liền ngã xuống vậy?”, từng đợt ồn ào kêu lên.
“Ta có hoa mắt không vậy? Lão đại cứ như vậy mà thua rồi... Qúa... quá giả rồi”.
Mọi người ở doanh trại Xích Phong căn bản không cách nào
tiếp nhận mọi chuyện đột ngột như vậy, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, nghi
hoặc thảo luận.
Cố Thiên Mệnh cũng không có tâm tư nhàn rỗi mà để ý đến đám người, mắt lạnh đảo qua, trầm giọng nói: “Được rồi, các ngươi tự mình
luyện tập, có việc ta sẽ qua”.
Lưu Lăng Võ vốn định đánh thêm trận nữa nhưng nhìn thấy
bóng lưng Cố Thiên Mệnh đột nhiên xoay người, muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn đôi tay và thắt lưng vừa bị đạp một cước của mình, cuối cùng cũng
không dám mở miệng, mà là mê mang không thôi cúi đầu lẩm bẩm: “Là ta quá yếu hay sao?”
Vừa rồi, Cố Thiên Mệnh liếc mắt một cái liền nhìn ra sơ hở
của Lưu Lăng Võ, mặc dù không dùng huyền khí, hắn cũng có thể dễ dàng
phá vỡ thế tấn công của gã ta.
Hiện tại, Cố Thiên Mệnh chỉ để lộ một phần trước mặt mọi người doanh trại Xích Phong rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Thiên Mệnh đi lại trong quân danh Nhạn Hành quan, khắp
nơi đều tràn ngập từng luồng khí tức khẩn trương của các tướng sĩ.
“Năm xưa, nhị thúc trấn thủ ở nơi đây sao?”, đột nhiên, Cố
Thiên Mệnh phảng phất nhìn thấy Cố Ưu Mặc đứng trên tường thành cao lớn
của Nhạn Hành quan, quan sát bóng dáng huyết sắc của trăm vạn đại quân.
Năm năm trước, Bắc Việt quốc quốc đột nhiên tiến công Thiên Phong quốc, muốn mở một con đường máu từ Nhạn Hành quan. Thân là đại
tướng trấn quan của Thiên Phong quốc, Cố Ưu Mặc làm sao có thể cho phép
Nhạn Hành quan thất thủ đây?
Bởi vậy, Cố Ưu Mặc dẫn theo mấy vạn đại quân , sống chết
bảo vệ Nhạn Hành quan. Đáng tiếc, Bắc Việt quốc cũng không cho Cố Ưu Mặc thời gian điều binh khiển tướng, trực tiếp huy động gần hai mươi vạn
đại quân, cường hãn tấn tông Nhạn Hành quan.
Vì uy nghiêm của vô số dân chúng bách tính của Thiên Phong
quốc trong Nhạn Hành quan, mặc dù phải đối mặt với Bắc Việt quốc có binh lực chênh lệch rất lớn, Cố Ưu Mặc cũng không lùi nửa bước, tay cầm
trường thương huyết sắc anh dũng chiến đấu.
Hai mươi vạn đại quân Bắc Việt quốc công hãn Thiên Phong
quốc lại chậm chạp không thể công phá thành công, dẫn đến viện quân của
Thiên Phong quốc đếp kịp lúc. Bắc Việt quốc lúc này mới không thể không
lui binh, rời xa biên cương phía bắc của Thiên Phong quốc.
Trận chiến đó, kinh thiên động địa, huyết sắc lan tràn ngàn dặm, biển máu thấm ướt đại địa mệnh mông, nhuộm đỏ kình thương.
Trận chiến năm đó, Cố Ưu Mặc tay cầm trường thương bạc bị
máu tươi thấm hồng, mặc khôi giáo màu đỏ như máu đã rách rưới, đứng vững trên tường thành, làm cho thế gian kinh hãi.
Trận chiến năm đó, thi thể khắp nơi, thân thể huyết nhục
cùng binh khí bị tàn phá chất đống như núi, chồng chất lên nhau, mùi
tanh hôi, mùi máu tươi lan tràn ba tháng chưa từng tản đi.
Trải qua huyết chiến Nhạn Hành quan năm năm trước, hai chân Cố Ưu Mặc rơi vào cảnh tàn phế, cả người chồng chết vết thương, ảm đạm
bi thương, ẩn cư nơi nội viện Cố gia, không xuất thế nữa.
Mặc dù hình ảnh Cố Ưu Mặc đã biến mất, nhưng truyền thuyết
của Huyết Hùng tướng quân vẫn lưu truyền xuống, thân là tướng sĩ của
Thiên Phong quốc, bọn họ đều biết.
“Nhị thúc, không bao lâu nữa, người sẽ trở lại đỉnh cao
cương trường...”, đối với Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh luôn tôn sùng từ tận
sâu linh hồn, căn bản không vì kiếp trước mình là cường giả cảnh giới
Thiên Huyền đỉnh phong mà có chút coi thường nào.
Bởi vì, Cố Ưu Mặc là nhị thúc ruột thịt của Cố Thiên Mệnh.
Mỗi lần nghĩ đến bản thân trước khi khai mở lục thức, khóe
miệng Cố Thiên Mệnh liền không khỏi hiện lên một nụ cười khổ.
Mỗi lần gây ra chuyện gì, việc đầu tiên hắn làm chính là
đến đình viện của Cố Ưu Mặc gọi một tiếng nhị thúc, để ông ấy đi giải
quyết đống rắc rối mình gây ra.
Hi vọng có thể mau chóng làm cho cơ thể kiếp này trải qua
lễ tẩy rửa bằng máu tươi, sớm ngày bước vào cảnh giới Linh Huyền. Cố
Thiên Mệnh âm thầm nắm chặt nắm đấm, tiếp tục đi về phía trước quân
doanh, nhìn về bốn phía.
...
Trong một doanh trại đơn giản, một sĩ tốt mặt đen khom
người ôm quyền nói với Nhậm Tề Phong: “Tướng quân, nghe nói vừa rồi Cố
hiệu úy một cước đạp ngã Lưu Lăng Võ xuống đất”.
“Ồ?”, Nhậm Tề Phong khép quân văn trên bàn lại, nhíu mày
trầm ngâm nói: “Lưu Lăng Võ tuy đầu óc đơn giản không dễ sai bảo, nhưng
đã đạt đến cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, làm sao có thể bị một cước đã
ngã?”
“Khởi bẩm tướng quân, việc này thuộc hạ cũng không rõ, chỉ
nghe nói Cố hiệu úy chỉ là tùy ý đạp một cước, Lưu Lăng Võ liền ngã
xuống đất”, sĩ tốt mặt đen cung kính trả lời.
“Có biết rõ tu vi của Cố hiệu úy kia không?”, Nhậm Tề Phong nhẹ nhàng gõ bàn, trầm giọng hỏi.
“Các huynh đệ doanh trại Xích Phong có nói Cố hiệu úy không bộc phát ra bất kì khí giới của tu vi nào, giống như là một người bình
thường vậy”, sĩ tốt mặt đen ôm quyền hổi bẩm: “Chỉ là nghe bọn họ nói,
cảm giác Cố hiệu úy không hề đơn giản. Về phần không đơn giản chỗ nào,
bọn họ cũng không nói rõ ra được”.