Vẫn là khách sạn giáp trong khu dân nghèo lần trước.
Phạm vi điểm có thể đạt được trong cửa thứ nhất là 1000-5000 điểm, mà bọn họ đạt
được điểm max, dựa theo tiêu chuẩn sinh hoạt tối thiểu mỗi ngày 200
điểm, nhiều nhất bọn họ có thể ở khu dân nghèo gần một tháng.
Sau khi rời khỏi cửa thứ nhất, quần áo lao động trên người tự động đổi
thành quần áo bọn họ mặc khi tiến vào trạm kiểm soát, của anh thì không
sao, nhưng của Giang Tễ Sơ lại không thể mặc được nữa, đành phải mua
mới.
Cộng thêm tiền thuốc cùng với đồ lặt vặt khác, ít nhiều cũng có thể ở lại hai mươi ngày.
Dưới ánh đèn rẻ tiền, Giang Tễ Sơ để thân trên trần ngồi ở đuôi giường, sắc
mặt cậu trắng bệch, đôi tay nắm chặt thành quyền, gân xanh cùng mạch máu dữ tợn nổi lên trên mu bàn tay, mỗi một động tác của Tạ Ký ở phía sau
cậu đều sẽ làm đảo loạn nhịp hô hấp của cậu.
Một đao kia của Trương Minh không phải đao bình thường, cậu lại có thể chất thiên hàn, thương thế cũng càng thêm nghiêm trọng.
Chờ Tạ Ký băng bó cho cậu xong xuôi, trên đầu cậu đã tích tụ một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
Giang Tễ Sơ: “Cảm ơn.”
Tạ Ký: “Nên làm, nếu không phải tại tôi, cậu cũng không cần chịu đựng điều này.”
Sau một khoảng dừng ngắn ngủi, hai người đồng thời mở miệng.
Tạ Ký: “Hai ngày nay nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Giang Tễ Sơ: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
…
Tạ Ký: “Đã bị thương thế này rồi, cậu còn muốn chạy đi đâu nữa?”
Giang Tễ Sơ: “Đi ra ngoài thành một chuyến.”
Tạ Ký hiểu, Giang Tễ Sơ muốn đi gặp anh mình, anh suy nghĩ một lát: “Chờ
lát nữa đi, cậu cứ vậy qua đó, anh cậu thấy cũng không an tâm.”
Giang Tễ Sơ không tiếp tục.
Trong căn phòng nhỏ ba mươi mét vuông ngăn cách một nhà vệ sinh, bày cái
giường và một bộ bàn ghế, cộng thêm hai người đàn ông trưởng thành liền
có vẻ càng chật chội.
Tạ Ký lùi về phía sau hai bước, giữ một khoảng cách xã giao lịch sự với Giang Tễ Sơ: “Vậy cậu ngủ tiếp một lát?”
“Không buồn ngủ.” Giang Tễ Sơ bị thương ở lưng không thể nằm thẳng, cậu thay
đổi một tư thế thoải mái, nhưng bởi vì tác động đến miệng vết thương mà
đau đớn ‘xuýt’ một tiếng, “Anh thật sự chỉ thu mua công ty nhà Trương
Minh thôi sao, hắn xuống tay đủ tàn nhẫn.”
Tạ Ký định rời đi còn
chưa kịp bước bước chân đã ngừng lại ở chỗ cũ, một tay anh tùy tiện đút
trong túi, từ trên nhìn xuống Giang Tễ Sơ: “Cậu thật cho rằng đó là
Trương Minh sao?”
Giang Tễ Sơ sửng sốt: “Có ý gì?”
Tạ Ký:
“Khi tôi giao thủ với nó, các đòn tấn công, góc độ, khả năng nắm chắc
thời cơ của nó tuyệt đối không phải Trương Mình có thể so, sau khi chết
trong trạm kiểm soát có lẽ sẽ đề cao các phương diện công kích, lực đạo, tốc độ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu tuyệt sẽ không tự nhiên mà có.”
Giang Tễ Sơ: “Anh nghi ngờ, cửa thứ nhất ngoại trừ Ann, còn có thứ gì đó không phải người.”
“Tôi nghi nó không thuộc về cửa thứ nhất.” Tạ Ký, “Nó hoàn toàn không màng
trật tự trạm kiểm soát, thả đám thi thể ra, thậm chí mặc kệ để thi thể
cắn chết boss trạm kiểm soát, từ đó dẫn tới trạm kiểm soát gần như sụp
đổ. Điều này chứng sự tồn tại của nó là cấp cao áp đảo trạm kiểm soát.
Tế Đàn có thứ tồn tại như vậy không?”
Sau khi nghe lời Tạ Ký nói, Giang Tễ Sơ trầm mặc trong chốc lát, sau lại nghiêng người ra mở cửa sổ trên tường.
Cậu theo bản năng nheo mắt, chủ thành Tế Đàn đang là sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua tay cậu trút xuống, rơi thẳng bên chân Tạ Ký.
Ngoài cửa sổ là những tòa nhà nhỏ cũ kỹ rách nát nằm song song, trên đường
phố xi măng nhỏ hẹp đã có người đi đường, hầu hết bọn họ đều có thần sắc uể oải, gò má gầy guộc, những người đang bồi hồi giãy giụa giữa con
đường sinh tử tự nhiên khó mà trông tốt được.
Ánh mắt Giang Tễ Sơ vẫn không dừng lại ở khu dân nghèo, mà là nhìn ra hướng xa hơn.
“Anh xem.”
Dưới cửa sổ chính là giường, Tạ Ký chỉ phải đứng ở mép giường.
Theo ánh mắt Giang Tễ Sơ, anh thấy được kiến trúc hiện đại hóa ở phương xa.
Bởi nguyên nhân quá xa, anh xem không kỹ lắm, chỉ có thể mơ hồ phân biệt
phong cách kiến trúc cùng loại với thành phố cấp hai cấp ba ở thế giới
hiện thực.
Tạ Ký: “Khu bình dân.”
“Đúng vậy.” Giang Tễ Sơ, “Có một số việc vốn nên nói với anh sau khi anh thông qua cửa thứ hai
và tới khu bình dân, nhưng anh muốn biết, nói trước cũng không sao.”
Khi nói chuyện Giang Tễ Sơ luôn mang theo sự hờ hững không liên quan đến
mình, nhưng giọng điệu lúc này đây lại cứng nhắc hơn nhiều so với ngày
thường.
“Người cầm quyền Tế Đàn được xưng là nữ vương, ở dưới nữ
vương, có Sát, Dục, Dối, Rượu, bốn Boss thay ả xử lý công việc của Tế
Đàn.”
“Trong đó, Sát phụ trách hộ vệ nữ vương.”
“Dục phụ trách trị an trong chủ thành.”
“Dối phụ trách phân phát sổ sinh tử.”
“Rượu phụ trách quản lý trạm kiểm soát.”
“Ngoại trừ nữ vương, chỉ có bốn Boss này là bề trên có thể áp đảo trạm kiểm soát.”
Tạ Ký: “Sát, Dục, Dối, Rượu… Sát sinh, trộm cắp, dục vọng, nói dối, uống
rượu, Ngũ giới của Đạo gia? Chẳng phải nên có năm boss sao, tại sao chỉ
có bốn, trộm cắp đâu?”
Giang Tễ Sơ: “Nghe đồn ban đầu có năm
boss, sau này vì một số lý do ‘Trộm’ bỏ mình, chức quyền kéo người vào
Tế Đàn tương ứng với ‘Trộm’ liền rơi lại vào tay nữ vương.”
Tạ Ký: “Nói cách khác, đại boss chủ thành cũng có thể bị giết.”
Giang Tễ Sơ: “Chỉ là nghe đồn.”
Tạ Ký tự hỏi: “Theo lời cậu nói, bốn boss còn lại đều là nhân vật lớn có
tầm ảnh hưởng, nhưng tôi chỉ là người mới mới vào Tế Đàn, không nên
khiến cho chúng nó chú ý.”
Giang Tễ Sơ: “Anh hỏi tôi có tồn tại bậc cao áp đảo trạm kiểm soát không, tôi chỉ phụ trách nói cho anh biết đáp án vấn đề này.”
Cậu nói xong dựa hờ vào bên tường, nửa bên mặt đắm chìm dưới ánh nắng sớm,
nửa bên mặt còn lại rơi vào chỗ tối, răng hàm sau dường như đang âm thầm dùng sức, cơ mặt căng thẳng, thế cho nên hiện ra vài phần sắc bén.
Đây là lần đầu tiên Giang Tễ Sơ biểu hiện rõ ghét căm thứ gì đó.
Tạ Ký: “Cậu rất ghét chúng nó.”
Ánh mắt Giang Tễ Sơ lạnh như băng: “Nếu không phải chúng nó, anh tôi cũng sẽ không…”
Tạ Ký: “Các cậu đã giao thủ với bốn boss này?”
Anh lại nhanh chóng ý thức được cái gì, bổ sung nói: “Cửa cuối cùng… Cửa cuối cùng là bốn boss này?”
Giang Tễ Sơ: “Anh mới qua ải thứ nhất, trước hết vẫn nghĩ về trước mắt đi.”
Tạ Ký ngắm nhìn khu bình dân ở nơi xa.
Khi ‘Trương Minh’ giết anh có nói, “Có một số việc, đã làm thì phải trả cái giá đắt”.
Tế Đàn có lịch sử lâu đời, nhân số đông đảo, anh không cho rằng hành vi ở
cửa thứ nhất đã đủ khiến cho cái gọi là tứ đại boss chú ý.
Nếu không phải boss, thế đó là ai, chẳng lẽ Trương Minh sau khi chết thật sự biến dị?
Tạ Ký: “Cậu cảm thấy ai đã mở cửa nhà xác?”
“Anh nghi ngờ bốn boss?” Giang Tễ Sơ không quá tán đồng, “Với thực lực hiện
tại của anh, nếu có boss thật sự muốn giết anh, anh căn bản không trốn
được.”
Tạ Ký phân tích nói.
“Vậy chỉ có một cách giải thích.”
“Chúng ta phát hiện Ann bám vào người Diêu Thuận quá mức trùng hợp, mà Ann lại là người dễ đối phó, cấp bậc của quy tắc trạm kiểm soát cao hơn Ann,
hoặc là quy tắc cao hơn trạm kiểm soát nhà tang lễ một cấp dự phán ra
chúng ta có thể thông qua Ann mà vượt qua trạm kiểm soát trong một thời
gian quá ngắn.”
“Nhằm ngăn cản sự kiện này phát sinh, quy tắc đã
tiến hành ‘phá hư’ trạm kiểm soát nhà tang lễ, thả thi thể trong nhà xác đột kích đánh chúng ta.”
“Quy tắc có năng lực gợi lên mặt tối
sâu trong tâm mỗi người, phóng đại nỗi hận của Trương Minh đối với tôi,
cũng cưỡng chế giao cho Trương Minh năng lực chiến đấu.”
“Mà lời nói yêu cầu tôi phải trả giá của Trương Minh, dựa theo cơ sở này có thể đưa ra hai loại khả năng.”
“Loại đầu tiên là chỉ tôi thu mua công ty nhà hắn, loại thứ hai là chỉ chúng ta muốn đi đường tắt qua ải.”
“Cậu có từng gặp tiền lệ như vậy trước đây chưa?”
Giang Tễ Sơ nhíu mày suy nghĩ một lát: “Rất ít thấy. Lúc trước có một ải, một thành viên trong đội không cẩn thận xem bản điêu khắc gỗ thành que củi, kết quả boss ải đó vừa hay bám vào trên bản điêu khắc gỗ đó, ngày đầu
tiên còn chưa trải qua, boss đã chết, trạm kiểm soát hỏng ngay tại chỗ,
cảnh tượng không khác mấy với việc đám thi thể vây công nhà ăn.”
Tạ Ký: “Nhưng các cậu là phá hủy bản điêu khắc gỗ trước, trạm kiểm soát
mới hỏng, chúng ta còn chưa kịp ngả bài với Ann, quy tắc quy về dự
phán.”
Giang Tễ Sơ: “Ví dụ về dự phán tôi chưa từng thấy, cũng có thể Tế Đàn đang không ngừng điều chỉnh.”
Tạ Ký: “Tế Đàn còn điều chỉnh?”
Giang Tễ Sơ hất hất cằm ra ngoài cửa sổ: “Nghe một ít lão làng nói, những thứ kiến trúc kia ban đầu chỉ là nhà tranh, sau lại dựng nhà ngói, rồi mới
thành tòa nhà, từng bước một biến thành bộ dáng hiện tại. Trước kia nếu
thất bại ở tầng thứ bảy sẽ trực tiếp tử vong, sau này mới biến thành bắt đầu lại từ ải tân thủ.”
Theo cách nói của Giang Tễ Sơ, việc anh
suy đoán vì để tìm được phương thức qua cửa nhanh chóng dẫn tới trạm
kiểm soát sụp đổ cũng không phải không có khả năng, nhưng anh luôn cảm
thấy có điều kỳ quặc nào đó không thể nói được.
Không đợi anh nghĩ ra nguyên cớ, Giang Tễ Sơ ho khan hai tiếng.
Anh đứng bên cạnh giường, thuận tay giúp rót thêm nước vào cái ly rỗng của Giang Tễ Sơ.
“Cảm ơn.” Sau khi uống xong non nửa ly, Giang Tễ Sơ tiếp tục nói, “Còn có một chuyện, anh có thể suy xét một chút.”
Tạ Ký: “Cái gì?”
Giang Tễ Sơ lại uống thêm hai ngụm nước.
“Quảng trường khu bình dân có tượng của bốn boss, quan trọng hơn là, cửa thứ
hai có liên quan đến bốn boss, năm đạo giới luật này, nó là bước ngoặt
quan trọng.”
“Bắt đầu từ cửa thứ hai, mỗi một tầng trạm kiểm soát đều có thể lựa chọn một chủ đề trong Sát, Trộm, Dục, Dối, Rượu làm chủ
đề trạm kiểm soát, chỉ có sống sót ở ải thứ hai, mới có ‘tư cách’ tìm
hiểu Tế Đàn.”
“Cho nên mọi người đều nói, vượt qua cửa thứ hai mới nên biết cơ chế của Tế Đàn.”
Lần đầu tiên Tạ Ký nghe đến khái niệm chủ đề trạm kiểm soát này, anh lại
thêm nước vào ly của Giang Tễ Sơ: “Nói rõ thêm một chút đi?”
Giang Tễ Sơ: “Mỗi một tầng trạm kiểm soát, độ khó đều sẽ tăng lên, lấy Sát
làm ví dụ, anh chọn ‘Sát’ ở tầng thứ hai và ‘Sát’ ở tầng thứ tư, tuy
rằng đều cùng loại hình, nhưng độ khó sẽ khác nhau.”
Tạ Ký: “Vậy
nếu là cùng một cấp trạm kiểm soát, có sự khác biệt nào về độ khó của
trạm kiểm soát mà năm loại giới luật này đại biểu không?”
Giang
Tễ Sơ: “Theo lý thuyết thì là không, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của
tôi, tôi kiến nghị trạm kiểm soát tầng thứ hai nên chọn ‘Sát’, tương đối mà nói nó là loại khó nhất, nếu muốn đi mỗi một loại một lần, vậy công
phá nó ở tầng thứ hai yếu nhất.”
·
Dưới buff khôi phục độc nhất ở chủ thành Tế Đàn, vết thương của Giang Tễ Sơ khôi phục với tốc
độ cực nhanh, nhưng thế nào cũng không chữa lành hoàn toàn được.
Theo tính toán của Tạ Ký, thời gian qua vốn dĩ không nên còn chừa vết sẹo,
nhưng trên lưng Giang Tễ Sơ vẫn tàn lưu vết máu hẹp dài.
Về điều
này, Giang Tễ Sơ nói là do vết thương cũ, cũng tỏ vẻ sẽ không ảnh hưởng
hành động, hai người dọn dẹp một chút, xuất phát về hướng Tế Đàn.
Bên trong Tế Đàn như cũ vẫn là sương trắng không bờ bến cùng với cầu thang xoắn ốc không có cuối.
Tạ Ký đi vào tầng treo lơ lửng thứ hai.
Trong làn sương trắng của tầng thứ hai, anh thấy được năm quả cầu ánh sáng
trôi nổi, trên mỗi quả cầu ánh sáng đều có chữ Tiểu Triện cổ xưa.
Anh và Giang Tễ Sơ liếc nhìn nhau, cùng duỗi tay về hướng nhóm sáng có viết chữ ‘Sát’.
Khoảnh khắc khi bóng dáng của bọn họ bị bạch quang nuốt hết, trong trạm kiểm
soát tầng thứ nhất nào đó của Tế Đàn, người phụ nữ với màu tóc nâu hồng
dường như đã cảm nhận được gì.
Người phụ nữ nhăn mi lại, ngửa đầu nhìn phía chân trời xanh thẳm.
Một lát sau chị nhún nhún vai, chỉ cảm thấy chuyện ấy không liên quan đến mình, đẩy cửa ra rảo bước vào trong phòng.
“Tạ Tuyền, chuẩn bị giao nhiệm vụ rời khỏi trạm kiểm soát thôi.”