Có bạn trai Diệp Hoán, Đồng Linh cũng không cần chọn một trong ba hay gì cả, Diệp Hoán đã mời nhà
tạo mẫu chuyên nghiệp nhất cho cô và cũng đã chuẩn bị mấy bộ lễ phục dạ
hội để cô mặc rồi, từ lúc quyết định dẫn cô tham gia yến tiệc, anh đã
sắp xếp mọi chuyện đâu ra đó.
Ngẫm lại trong cốt truyện thế thân
chỉ có thể mặc đại một cái váy có phong cách giống với Dư Ngữ Nhu đi
tham gia yến hội, Đồng Linh không khỏi càng thêm hài lòng với thân phận
Dư Ngữ Nhu này. Dù sao mối tình đầu thì vẫn là mối tình đầu, thế thân
sao có thể đi so với mối tình đầu được?
Đồng Linh chọn một bộ
váy satanh màu rượu vang, không phải vì chiếc váy này có giá trị nhất mà là vì chất liệu satanh mặc vào vô cùng dễ chịu. Thay xong váy, đứng
trước gương nhìn thôi Đồng Linh cũng đã cảm nhận được khí chất xa hoa
rồi.
Diệp Hoán quả thật là đã khác trước kia, đàn ông đã có tham vọng sự nghiệp thì cách đối xử với phụ nữ cũng trưởng thành hơn rất
nhiều. Trước đây Diệp Hoán dẫn Dư Ngữ Nhu đi yến hội chưa từng tận tụy
chăm sóc như vậy, giờ đây thì đứng chờ sẵn ở một bên, tận mắt nhìn cô
trang điểm, có thể nói là hết mực săn sóc.
Đến khi Đồng Linh
trang điểm xong, đôi mắt Diệp Hoán nhìn cô đã phát sáng, mở miệng ra là
một câu khen ngợi thật lòng: "Em đêm nay đẹp lắm."
Đồng Linh ôm lấy cánh tay Diệp Hoán: "Hôm nay bạn trai của em cũng rất là anh tuấn."
"Sai rồi," Đồng Linh nhắc nhở: "Ở nơi công cộng nhớ gọi em là Dư Linh, không phải đêm nay bà Thẩm cũng tham gia yến tiệc hay sao, đừng để bà ấy phát hiện."
Diệp Hoán nghĩ đến khả năng bạn gái sẽ phải chịu oan ức, bỗng rối rắm, "Không thì... Đêm nay chúng ta không đến yến hội nữa. Dù
sao cũng chỉ là tiệc mừng tiểu thiếu gia nhà họ Tống lên đại học, cũng
không phải không thể không đi..."
"Không được." Đồng Linh sao có
thể cho phép nam chính ngăn cản cô thực hiện cốt truyện, "Nhà họ Tống
rất coi trọng yến tiệc này, anh lại vừa mới tiếp nhận công ty, không thể bỏ qua dịp xã giao này được, vì sự nghiệp của anh, đừng nói mấy lời ấu
trĩ này nữa."
"Hơn nữa......" Đồng Linh quơ quơ cánh tay Diệp
Hoán, nũng nịu nói: "Em muốn công khai đứng bên cạnh anh, bất kể là thân phận gì, bạn nữ của anh chỉ có thể là em."
Sau khi Đồng Linh
nói câu đánh dấu chủ quyền như thế, Diệp Hoán không còn do dự chần chờ
nữa, trái tim như được ngâm mình trong nước ấm, cả người ấm áp vô cùng,
"Đương nhiên rồi, anh sẽ cho tất cả mọi người biết em là của anh."
Nhà họ Tống không hổ một trong những gia tộc giàu có nhất, ngoài sảnh yến
hội có đủ loại xe sang, người đến dự tiệc cũng đều là doanh nhân có
tiếng.
Sau khi đưa thư mời, tư thái Đồng Linh không còn sự tùy
ý, từng bước đi và nụ cười đều như đã tính toán kĩ lưỡng, từ trong ra
ngoài đều toát ra khí chất hào môn danh viện, ngay cả Diệp Hoán trời
sinh đã có khí chất quý tộc và được giáo dục chu toàn từ nhỏ đứng bên
cạnh cô cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
m577 chú ý tới điểm này,
càng thêm tò mò thân phận trước đây của cô. Nó còn nhớ khi kí kết khế
ước, cô đang bị mấy người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng bao vây, khác với khí chất xuất sắc của mấy người đó, trông cô rất đáng thương. Nó cũng là
nhìn trúng sự nhu nhược nghe lời đó của Đồng Linh nên mới quyết định kí
khế ước, dẫn cô đi sang không gian khác. Ai mà giờ......
Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, bây giờ ngẫm lại tình huống kia mới thấy mấy người đàn ông kia là nạn nhân mới phải.
m577 cảm thấy hối hận vô cùng vì bản thân không điều tra rõ ràng thân phận
Đồng Linh đã vội vàng kí khế ước, nhìn bộ dạng Đồng Linh với nữ phụ thế
thân trong cốt truyện khác nhau một trời một vực, nó nói chuyện cũng
thêm vài phần oán trách: 【 Cô như này đâu có giống thế thân?" 】
【hơn nữa... Cô có phải đại tiểu thư quý tộc gì đó của tinh hệ U-A78 không? Tư thái dự tiệc của cô chuyên nghiệp thật!" 】
"Tiểu thư quý tộc?" Đồng Linh chẹp một tiếng dưới đáy lòng: "Tôi chỉ từng
tham gia vài yến hội do hoàng thất của đế quốc tổ chức thôi, nếu cậu cho rằng từng tham gia yến hội như thế là tiểu thư quý tộc thì cứ cho là
vậy đi."
Đồng Linh suy ngẫm, rồi lại đâm chọc hệ thống một câu: "Chẳng lẽ đến bây giờ mà... Cậu vẫn không tra được thân phận của tôi à?"
m577 cảm thấy mất hết mặt mũi, xấu hổ bực mình mà nói:【 tôi nghi ngờ tên của cô cũng là giả! Tôi đã tra tất cả hồ sơ nhân sự của tinh hệ U-A78 rồi,
không hề có tên cô trong hồ sơ!!" 】
Đồng Linh có được kết quả thử, cười nói: "Cậu đã kí kết mãn kiếp với tôi rồi, vẫn còn lo lắng hay sao?"
m577 co rúm lại: 【 tôi, tôi chỉ là muốn biết cô rốt cuộc là ai...】
"Không cần lãng phí sức lực vào mấy thứ này." Đồng Linh nói: "Cậu chỉ cần biết là tôi là bạn đồng hành tốt nhất của cậu, sẽ hoàn thành cốt truyện theo yêu cầu của Chủ thần các cậu là được."
m577: 【......】
Không, nó mới không tin cô sẽ làm như vậy! Nó muốn tìm điểm yếu của cô, sau
đó... Sau đó thì nó cũng không biết nên làm gì cả, sao lúc trước nó lại
để điều khoản rộng rãi như vậy làm gì không biết, khiến cho nó không có
thứ gì để mà ràng buộc cô thế này? m577 tuyệt vọng thực sự.
Đến
hệ thống cũng thiếu chút nữa coi Đồng Linh là đại tiểu thư quý tộc, mọi
người trong yến hội càng không cần phải nói. Ở đây đều là những người
địa vị cao và tài năng xuất chúng trong thế giới này, tầm nhìn cũng
không tầm thường đầu. Một người có lai lịch thế nào, có cùng tầng lớp
với bọn họ không, bọn họ nhìn một cái là đã biết.
Yến hội nhà họ Tống vì quy mô lớn nên những người nhận được thư mời hầu hết đều dẫn
theo bạn nữ hoặc bạn nam đến. Có người dẫn con cháu trong nhà đi, cũng
có người mang đối tác làm ăn đến, nhưng phần lớn đều mang theo tình nhân tướng mạo xinh đẹp, thậm chí ở trong yến hội cũng có thể thấy vài minh
tinh ngoại hình xuất chúng.
Những minh tinh mà có vô số fans
ngoài kia, được người ta săn đón, đến yến hội này cũng chỉ là thứ đồ
chơi hơi có ngoại hình một chút thôi —— đây là hào môn quyền quý, muốn
được nơi này chấp nhận không phải chuyện dễ dàng chút nào.
Nữ
chính Dư Ngữ Nhu trong cốt truyện vì vào được đây mà phải trả giá rất
nhiều nỗ lực. Nhưng những cố gắng nỗ lực đó cũng không làm người ta ấn
tượng sâu bằng lần lộ mặt này của Đồng Linh.
Diệp Hoán hoàn toàn
không biết anh đã trở thành công cụ phụ trợ cho Đồng Linh, nhưng từ khi
bước chân vào yến hội, anh đã cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt hoặc
kinh ngạc trước vẻ đẹp hoặc tò mò đối với bạn gái mình, điều này làm anh vô thức cảm thấy bực bội.
Tống Tinh Dập đã chờ đợi từ trước khi yến hội khai mạc.
Tiểu thiếu gia nhà họ Tống hôm nay mặc một bộ tây trang màu trắng, mái tóc
xoăn màu hạt dẻ nhạt được tạo kiểu gọn đàng hoàng, gương mặt sạch sẽ
không trang điểm dư thừa. Không còn kiểu ăn mặc buông thả như trước đây, một thân tây trang làm cậu nhìn trông ngoan ngoãn vô cùng, giống hoàng
tử trong truyện cổ tích vậy, ai nhìn cũng thấy thích.
Cha mẹ
Tống thấy đứa con mình thương yêu nhất không ăn mặc kì lạ, an ổn mà khéo léo trong bữa tiệc, trong lòng cảm thấy được an ủi rất lớn.
Trước đây Tống Tinh Dập không có hứng thú dự yến hội, đừng nói là đến việc ăn mặc tây trang đàng hoàng, kể cả mặc quần áo thể thao cũng có thể đi vào dự yến hội, còn thường xuyên trốn đi trong yến hội nữa, cha mẹ Tống
cũng hết cách.
Lúc này đây cậu chàng lại nghe lời thế này, đúng là trưởng thành rồi.
Tống Tinh Dập không phải vì nghe lời cha mẹ mà ăn mặc như vậy, cậu mặc bộ
vest này là để xứng đôi với chị ấy. Huống chi chị ấy nói với cậu, tóc
của cậu sờ rất đã, không cần nhuộm thành màu gì khác, còn nói cậu hợp
với đồ trắng nhất, cậu làm theo đúng những gì chị ấy nói, chắc chắn chị
ấy sẽ rất thích!
Ngoại trừ Tống Tinh Dập đã sớm chờ ở đại sảnh yến hội, Lục Việt lần này cũng xuất hiện rất sớm.
Anh ta không dẫn bạn nữ theo và tránh đi người quen trong yến hội, yên lặng đứng một mình một góc. Mặc dù anh khá là khiêm nhường nhưng vẫn thu hút không ít phụ nữ tiến đến làm quen.
Thanh danh phong lưu của Lục Việt quá nổi tiếng, trước đây anh có bao nhiêu tình nhân thì giờ càng
phiền não bấy nhiêu. Anh cũng không biết tại sao hồi đó mình kiên nhẫn
đến vậy, anh đã mất hết hứng thú giao du với mấy người phụ nữ nhàm chán
đó, giờ chỉ cảm thấy phiền chán tẻ nhạt vô cùng.
Lạnh lùng đuổi đi từng người, Lục Việt không chút để tâm tới sắc mặt khó coi của những người phụ nữ đó.
Bản thân anh cũng cảm thấy rất kì lạ, anh với những người phụ nữ đó cũng
không phải là hẹn hò thực sự, quan hệ giữa bọn họ đã sớm nói rõ ràng từ
lúc bắt đầu rồi, trước đây chia tay cũng không thấy bọn họ tỏ ra bực tức gì cả, sao lần này anh mới nặng lời vài câu đã không chịu được? Chẳng
lẽ mấy người đó cho rằng giữa anh và bọn họ còn có cơ hội sao?
Thấy lại thêm một người phụ nữ hùng hổ từ góc đi ra, Cố Vấn Vi giơ ly
champagne, nhướng mày đắc ý với chị em bên cạnh, "Thế nào? Tôi đã bảo là mấy người phụ nữ kia không diễn mà, tên khốn Lục Việt kia không thốt ra được lời hay ý đẹp gì cả, đi bên cạnh anh ta đúng là tự chuốc lấy khổ!"
"Hay là tâm trạng của Lục Việt không được tốt." Một cô khá là
hiểu biết Lục Việt kiếm cớ cho anh ta, "Đàn ông ở đây cũng chỉ Lục Việt
là dịu dàng với phụ nữ nhất, anh ta chưa bao giờ làm phụ nữ xấu hổ chứ
đừng nói đến việc hạ thấp thể diện người khác ở yến hội."
"Đúng
vậy, nếu không phải Lục Việt quá đào hoa thì phụ nữ thích anh ta không
biết nhiều thế nào." Một cô khác nói: "Dù có hơi đào hoa một chút nhưng
anh ấy vẫn rất biết cách làm cho người ta thích."
Cố Vấn Vi biết những người chưa từng trải thì sẽ không biết Lục Việt đáng giận bao
nhiêu, đến mấy vị thiên kim nhà giàu bên cạnh cô, ai mà không từng rung
rinh với Lục Việt? Trước kia không biểu hiện ra cũng chỉ vì không muốn
đắc tội với cô thôi, "Nếu mấy cô không tin thì có thể tự mình đi thử."
Mấy người phụ nữ đứng bên cạnh Cố Vấn Vi nhìn nhau một cái, "Vi Vi, cô
thích Lục Việt mà, chúng tôi sao có thể giành với cô được."
Cố
Vấn Vi ha hả cười trước diễn xuất giả trân của mấy người đó, "Tôi đã sớm không thích anh ta rồi, các cô ai thích thì cứ việc, yên tâm, tôi sẽ
không giận đâu."
Nghe được Cố Vấn Vi nói như vậy, mấy cô thiên
kim tiểu thư không khỏi tâm tư lung lay. Chẳng bao lâu đã tìm cớ, cả đám chạy tới chỗ Lục Việt, định thử sự quyến rũ của mình. Cố Vấn Vi cũng
không lạ gì nữa, cô chỉ là rất nhớ Dư Linh, khác với những chị em hào
môn thảo mai kia, Dư Linh thật lòng đối xử với cô, là chị em thực sự!
Cố Vấn Vi vừa định đi tìm Dư Linh, bốn phía đã truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ.
"Đó là đại thiếu gia nhà họ Diệp sao? Người phụ nữ đi cùng với anh ta là ai?"
"Là tiểu thư nhà ai vậy? Trông khí chất không tầm thường đâu."
"...... Đó không phải là vị hôn thê của Lục Việt sao? Ở công ty tôi đã gặp
người phụ nữ này rồi, lúc đó là hợp tác cùng anh Lục, đàm phán với cô
ấy, năng lực của cô ấy quả là xuất chúng, đến chính miệng anh Lục cũng
không phủ nhận chuyện này."
"Vị hôn thê của Lục Việt sao lại là bạn nữ đi cùng với đại thiếu gia nhà họ Diệp được?"
Dư Linh tới? Cố Vấn Vi kinh ngạc vui sướng nhìn về chỗ cửa yến hội, không
đợi cô đi đến đó tìm người, đã nghe thấy tiếng xôn xao.
"Lục Việt vị hôn thê, bạn nữ Diệp Hoán, còn có quan hệ với tiểu thiếu gia nhà Tống nữa?!"
Cố Vấn Vi cũng hoảng sợ trước cảnh tượng nhìn thấy trước mắt, cô thấy
thiếu gia điển trai nhà họ Tống lướt qua mọi người, không màng lễ nghi,
lướt như bay đến chỗ Dư Linh, thật sự là lướt như bay luôn.
Chỉ
cần nhìn sự nhiệt tình kia của chàng trai là đủ hiểu quan hệ giữa bọn họ không bình thường rồi, huống chi chàng trai đó mở miệng đã gây sốc.
"Chị, sao chị lại không mặc váy mà em đưa cho?" Tống Tinh Dập cố ý làm lơ
Diệp Hoán bên cạnh, cúi đầu đầy mất mát ủ rũ, "Là vì váy em đưa không
đẹp, chị không thích hay sao?"
Thiếu gia nhà họ Tống không chỉ
đưa cho cô váy mà còn hỏi trực tiếp hỏi tại sao cô không mặc, rốt cuộc
là có ý gì... Mọi người đều ngầm hiểu.
Xem náo nhiệt có lẽ là
bản năng trong xương cốt mỗi người, ở đây tuy ai ai cũng mặt không biểu
cảm nhưng trong lòng lại cực kì mong chờ trò hay này.
Có vài ánh nhìn thấu đáo đã tự hỏi, nhà Cố và Tống không biết sau này có hợp tác
hòa thuận được hay không. Thiếu gia nhà họ Cố không để ý tới thể diện
của Diệp Hoán, thông đồng bạn nữ của Diệp Hoán trước mặt mọi người, cách làm này có thể nói là vô cùng thất lễ.
Diệp Hoán sắc mặt tối
sầm lại, trầm giọng: "Cậu Tống, cậu muốn tặng váy thì phiền tặng chỗ
khác, đừng có làm phiền bạn gái tôi."
Tống Tinh Dập từ đầu đã
rất là bất mãn với Diệp Hoán, nghe được thế thì trợn trắng mắt ngay:
"Tôi đang nói chuyện với chị ấy, Diệp Hoán anh chen vào làm gì?"
Là chủ nhân yến hội, thiếu gia nhà họ Tống, Tống Tinh Dập đối mặt với Diệp Hoán không hề e sợ. Bây giờ ai mà không biết nhà họ Diệp gặp phải tai
ương khó qua khỏi, Diệp Húc đứa con riêng đó làm cho nhà bọn họ chia năm xẻ bảy, mà người ta còn muốn nhà bọn họ loạn hơn nữa, để tranh thủ vớt
được ít nước luộc.
Tống Tinh Dập còn trẻ, chưa tiếp nhận sản
nghiệp gia tộc nhưng không có nghĩa là cậu không biết gì về giới kinh
doanh cả, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, lại có cha mẹ và anh
dạy dỗ, Tống Tinh Dập càng hiểu rõ nội tình trong đó hơn hẳn người bình
thường.
Yến hội lần này Tống Tinh Dập còn cố tình mời Diệp Húc
tới, cốt để xem trò phản bội giữa hai anh em này, không biết Thẩm Mạn
người cầm quyền thực sự của nhà họ Diệp sẽ nghĩ gì về chuyện này.
Tống Tinh Dập không cho Diệp Hoán mặt mũi như vậy, mọi người lại càng hưng phấn không thôi.
Bọn họ đây là được xem hai nhà này đấu đá với nhau sao? Mặc kệ chuyện này
có phải vì một người phụ nữ không, tình huống thế này cũng đủ để bọn họ
phân tích đủ loại lợi và hại giữa hai nhà.
Trước khi Diệp Hoán
nổi nóng, Đồng Linh người vẫn luôn làm "bạn gái hoàn hảo" lên tiếng, chỉ thấy cô lạnh lùng, lắc lắc đầu không ủng hộ với Tống Tinh Dập: "Cậu nói như vậy quá không lễ phép rồi, xin lỗi Diệp Hoán đi!"
"Xôn xao ——"
Bốn phía lại vang lên thanh âm ồn ào huyên náo.
Không ai nghĩ đến việc sẽ có người dám dạy dỗ thiếu gia nhà họ Tống ngay tại
yến hội của chính họ như vậy. Người phụ nữ này rốt cuộc có thân thế là
gì mà dám nói chuyện như thế với thiếu gia nhà họ Tống?
Tống
Tinh Dập nhất thời mặt trắng nhợt, trước nay đều là chị ấy dỗ dành,
chiều theo cậu, dù là trừng phạt cũng mang theo sự làm nũng. Cậu chưa
từng nghĩ tới chị ấy sẽ nói như vậy với cậu, lại còn là vì một người đàn ông nữa!
"Thôi được rồi." Diệp Hoán giờ phút này không còn tức giận chút nào, ngược
lại anh vô cùng vui sướng. Bạn gái bảo vệ mình như vậy, lại không cảm
xúc gì với Tống Tinh Dập, chỉ cần nhìn vẻ mặt của Tống Tinh Dập thôi anh đã rất hài lòng rồi.
Trước đây Dư Ngữ Nhu luôn nói với anh rằng Tống Tinh Dập chỉ là trẻ con thôi, cô chỉ xem cậu ta như em trai, bảo
Diệp Hoán không cần so đo với trẻ nhỏ làm gì. Nói thật Diệp Hoán rất khó chịu, nhưng vì giả vờ rộng lượng nên anh không nói gì cả. Ai mà không
mong bạn gái vì mình mà từ chối tất cả những người khác phái chứ, cái
này làm cho lòng tự trọng của anh được thỏa mãn cực kì.
Bạn gái
không làm cho anh thất vọng, trong lòng Diệp Hoán ngọt ngào, "Xin lỗi
thì không cần, sau này đừng có dây dưa với bạn gái tôi nữa là được."
"Dây dưa bạn gái của cậu?" Bà Tống lúc này đã đi tới, nghe được lời Diệp
Hoán nói lập tức cười mỉa: "Tinh Dập nhà chúng tôi sao có thể dây dưa
với bạn gái cậu?"
Ngay từ khi nhìn thấy con mình ân cần khôn
xiết với một người phụ nữ, bà Tống đã để ý dến người ta rồi. Trong mắt
bà, Tống Tinh Dập còn nhỏ, bà không muốn có bất cứ người phụ nữ không
đứng đắn nào đến quyến rũ con bà, mà khi bà phát hiện người mà con mình
thích trông hơi hơi quen mắt, lửa giận như bị phản bội trào dâng.
"Đây không phải là cô giáo Dư Ngữ Nhu sao?" Bà Tống vừa kinh ngạc vừa tức
giận, "Gia sư của Tống Tinh Dập, tôi rất muốn hỏi cô một câu là Tinh Dập nó dây dưa với cô như thế nào? Hay là cô không biết xấu hổ dụ dỗ con
tôi?!"
Khi một người mẹ biết được con của mình thích gia sư của
nó, mà đấy còn là giáo viên mình từng khen, vẫn luôn cảm kích người ta,
bà không bực tức sao được?
Nếu không phải tình huống này không
thích hợp thì bà đã vứt đi cái tư thái phu nhân gì đó để mắng người phụ
nữ này cho hả giận rồi.
Bà Tống tuy đã cố gắng giữ bình tĩnh hết sức nhưng lời nói ra vẫn không lọt tai cho lắm.
"Mẹ! Mẹ có thể bình tĩnh chút hay không!" Tống Tinh Dập gần như là ngay khi
bà Tống xuất hiện đã chắn trước mặt Đồng Linh, cậu sẽ không để cho chị
ấy phải chịu bất kể sỉ nhục gì, cho dù là mẹ cậu cũng không thể nói chị
ấy như vậy!
"Chị ấy không phải loại người như thế, là con thích
chị ấy, con quấn lấy chị ấy, không liên quan gì đến chị ấy cả!" Tống
Tinh Dập đẩy hết trách nhiệm lên người mình, không hề che giấu tình cảm, thổ lộ hết ra ngoài.
Cậu cảm thấy mình với chị ấy thân mật như
vậy, nếu không có Diệp Hoán chướng mắt kia cắm vào giữa thì cậu với chị
ấy đã sớm là người yêu rồi.
Bà Tống thấy Tống Tinh Dập bảo vệ Dư Ngữ Nhu như vậy, lại càng giận không thể át, "Cái gì gọi là không liên
quan đến chị ấy? Con còn nhỏ tuổi, mẹ không trách con, nhưng người này
rõ ràng là gia sư nhà chúng ta mời đến, sao lại xuống tay với học sinh
của mình vậy được?"
Bà Tống còn chưa mắng xong đã bị Diệp Hoán cắt ngang không do dự: "Bà Tống, tôi mong là bà có thể tôn trọng khách một chút."
Diệp Hoán đã nghĩ tới có lẽ yến hội này sẽ không bình yên, nhưng không ngờ
là vừa mới vào cửa đã gặp tai ương, anh trừng mắt oán giận với Tống Tinh Dập, càng thêm chán ghét vị thiếu gia Tống gia tìm phiền toái không để
tâm tới tình huống này: "Và dạy dỗ con bà cho tốt."
"Cậu——"
Trận khắc khẩu này có vẻ càng ngày càng lớn, ngoài cửa lại có thêm hai người đi đến.
Thẩm Mạn tiến vào yến hội đã cảm nhận được bầu không khí khác thường trong
đại sảnh, khi bà nhìn thấy mọi người đang chăm chú vào chỗ con bà Diệp
Hoán với một người phụ nữ đáng lẽ không nên có mặt ở đây, bà nhíu chặt
mày.
Dư Ngữ Nhu sao lại ở chỗ này? Không thể nào, cô ta còn đang ở nước ngoài mà, nếu là cô ta về thì bà chắc chắn sẽ nhận được tin tình báo. Tấm thẻ ngân hàng mà bà đưa cho Dư Ngữ Nhu, mỗi lần thanh toán đều hiện là cô đang thanh toán ở nước ngoài, Thẩm Mạn không tin là cô có
thể thoát khỏi sự kiểm soát của bà để xuất hiện bên cạnh Diệp Hoán!
Vị khách tiến vào không lâu sau là Diệp Húc, vừa thấy cảnh tượng ở đại
sảnh, anh không chút nghĩ đợi đã đến bên cạnh Đồng Linh, quan tâm hỏi
thăm: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Diệp Húc vừa tham gia vào, ánh nhìn của quần chúng vây xem càng thêm không thích hợp.
Ai mà không biết Diệp Húc là con riêng nhà họ Diệp chứ, quan hệ giữa anh
ta với Diệp Hoán vốn đã rất lạnh nhạt rồi, lần trước anh ta rời khỏi nhà họ Diệp còn làm náo động như vậy, coi như là hoàn toàn quyết liệt với
nhà họ Diệp.
Người phụ nữ mà bị thiếu gia nhà Tống thông báo kia chẳng lẽ có dính líu với cả hai anh em nhà họ Diệp hay sao?
Có thể hóng được drama long trời lở đất như thế này, mọi người ai nấy dựng lỗ tai, hết sức chuyên chú nghe mấy người đó nói chuyện.
"Không
có gì." Trước tiên Đồng Linh cười với Diệp Húc, sau đó giải thích với bà Tống: "Bà Tống hiểu lầm rồi, tôi không phải Dư Ngữ Nhu, mà là em của Dư Ngữ Nhu, Dư Linh."