Kết thúc cuộc gặp gỡ với Huyết Ảnh Long, Châu Tử Du quay trở ra với nét mặt trầm lắng lạ thường.
Trên tay cô vẫn đang cầm chiếc áo khoác của người đàn ông ấy để lại.
Và trạng thái lắng đọng bất chợt của cô, không chỉ khiến Lý Dương Kiệt mà cả Kỳ Lâm và Châu Lam Vũ đều cảm thấy hiếu kì.
Thấy vậy, Lý Dương Kiệt liền hỏi:
“Du Du, sao tự nhiên em trầm mặc vậy? Lúc đi vệ sinh vô tình va phải sao chổi nên không vui hay sao?”
Bấy giờ, Châu Tử Du mới ổn định trở lại. Cô nhìn mọi người, môi mỏng hơi cười nhẹ một cái, rồi mới nói:
“Đúng là em gặp chút rắc rối, nhưng đã giải quyết xong rồi.”
“Thế em có bị làm sao không?”
Nghe cô nói vậy, Lý Dương Kiệt liền sốt sắng hết cả lên. Anh bước tới gần
Châu Tử Du, hết ngó trước nhìn sau, khiến cô nhất thời ngại ngùng, còn
Châu Lam Vũ và Kỳ Lâm thì tuyệt nhiên bình thản đứng nhìn màn quan tâm
của họ.
“Không, em có bị sao đâu. Em chợt nhớ ra còn có việc quan trọng cần giải quyết nên giờ phải quay về ngay. Mọi người ở lại chơi
vui vẻ, lát nữa chịu khó đón taxi về hộ em nha!”
Vội vã
nói lời chào tạm biệt xong, Châu Tử Du liền lấy túi xách, sau đó ra về,
trước ánh mắt ngỡ ngàng khó hiểu của ba người ở lại.
Lúc Châu Tử
Du lấy túi xách, chiếc áo khoác cô cầm trong tay cũng vô tình lọt vào
mắt họ, khiến Lý Dương Kiệt thoáng cau mày, nét mặt cũng từ đó mà trở
nên trầm sắc.
Không chỉ một mình Lý Dương Kiệt mà cả Châu Lam Vũ
cũng đang bâng khuâng trong lòng, khi nhìn thấy chiếc áo mà Châu Tử Du
đã cầm.
“Sao trong tay Du Du lại có áo khoác của đàn ông? Lẽ nào…”
- ---------------
Bỏ lại mọi người, cũng sớm từ giã cuộc chơi, Châu Tử Du một mình lái xe trở về nhà với bầu tâm trạng nặng nề một cách khó hiểu.
Bước vào căn phòng riêng tư của mình, cô không vội thay quần áo, cũng chẳng
làm gì cả, mà lại mang chiếc áo khoác của người đàn ông ấy ra ban công.
Hòa mình vào màn đêm tĩnh lặng, Châu Tử Du cảm nhận từng cơn gió nhẹ khe
khẽ lùa qua thân hình mảnh khảnh, như đang khơi lên nỗi niềm tâm sự.
Cuộc gặp gỡ với người đàn ông đó, đã lưu lại cho cô rất nhiều những cảm xúc khó tả.
Khuôn mặt đáng thương, ánh mắt áy náy, đong đầy nhớ thương và có cả những câu nói của anh, cứ mãi hiện diện trong tâm trí của cô, khiến con tim vốn
yên bình nơi lồng ngực trái bỗng chốc dao động, chẳng còn an yên.
8 năm trước, họ vì yêu mà dập tắt ý định sẽ ly hôn khi chính thức bước
vào cuộc hôn nhân sắp đặt. Sau đó không lâu, vì cãi vã, vì hiểu lầm, vì
không có tiếng nói chung, không thấu hiểu nên vội vàng kết thúc bằng
những lời lẽ nặng nề khó nghe.
Cứ tưởng chia tay là kết thúc,
nhưng định mệnh trêu ngươi lại cứ thích sắp đặt nhiều cuộc gặp gỡ oan
trái. Và lần nào gặp lại, người đàn ông ấy cũng nói lời xin lỗi với đôi
mắt chân thành.
Anh cho cô thấy sự áy náy sâu trong đôi mắt thâm trầm. Khiến cô luyến lưu, bận tâm không ngừng nghỉ.
Còn cuộc hôn nhân mới kia của anh, lẽ nào đã sớm kết thúc như những gì anh đã nói?
Trải qua 8 năm, cô cứ tưởng trái tim mình đã khép chặt không còn cảm xúc,
tưởng rằng lý trí đã quên đi người đàn ông ấy. Nhưng hiện thực lại cho
cô biết, tất cả chỉ là mặc định của sự tưởng tượng về vấn đề mà bản thân luôn muốn trốn chạy.
Ưu tư nhìn lại chiếc áo trong tay, Châu Tử Du chỉ có thể thầm nhủ với chính mình rằng:
“Giá mà tâm tư cứng cỏi được như những gì mình nói, thì bây giờ đâu phải bận lòng vì người xưa thế này…”
Trong khi người con gái ấy vẫn đang ôm nặng ưu tư, thì ở một nơi khác, người đàn ông ấy cũng đâu khác gì cô.
Vẫn là căn phòng ngủ có một đôi vợ chồng trẻ đã mặn nồng bên nhau năm nào,
nhưng nay chỉ còn lại người đàn ông cô độc với bốn bức tường lạnh lẽo.
Bóng lưng nam tính lẻ loi đứng một góc ngoài ban công lạnh giá. Huyết Ảnh
Long đã đứng đó ngắm nhìn chân dung của một người con gái trong điện
thoại rất lâu.
Bất giác, trên môi anh chợt hiện lên nụ cười chua xót. Tệ hơn là sau nụ cười lại có dòng lệ yếu đuối vô thức lăn dài.
“Đồ heo lười, tại sao qua bao nhiêu năm rồi mà tình cảm tôi dành cho em vẫn không phai nhạt cơ chứ? Ngay lúc này, tôi chỉ muốn vồ lấy em mà “cắn
xé” như thuở nào. Em mắng tôi thậm tệ, dĩ nhiên tôi muốn khiến em trả
giá, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy em, tôi lại tự động biến thành rùa
rụt cổ.”
Tự nhủ xong, người đàn ông ấy lại bật cười chế giễu.
Anh đem điện thoại cất vào túi quần, rồi lại lấy ra một chiếc hộp nữ trang
nhỏ, bên trong chính là chiếc nhẫn mà ngày ra đi Châu Tử Du đã trả lại.
Sau đó, tự dưng người đàn ông ấy lại thở dài:
“Huyết Ảnh Long, từ bao giờ mày lại trở thành một thằng đàn ông nhu nhược, yếu đuối như này vậy? Bản lĩnh khuất phục người con gái ấy, chạy đâu mất
rồi?”
Đáp trả những câu hỏi ấy, chỉ là tiếng gió rì rào thổi qua.
Qua đi vài giây, người đàn ông ấy vẫn trầm ngâm ngắm nhìn chiếc nhẫn ấy rất lâu. Bỗng nhiên sâu trong đôi mắt phượng trầm lắng, bất chợt trào lên
nhiều tia quỷ dị, xen lẫn một chút ngông cuồng, cương nghị.
Đó
chính là ánh mắt sắc bén hồi thời niên thiếu lúc anh vừa nhìn trúng Châu Tử Du, khi anh muốn đem cô làm vật chiếm hữu của riêng mình.
Cuối cùng, trên môi anh lại xuất hiện nụ cười ma mị, như vừa nghĩ thông suốt một vấn đề nan giải nào đó.
Chẳng ai biết anh đang toan tính chuyện gì, mà chỉ thấy lúc này Huyết Ảnh
Long lại mang điện thoại trở ra, anh ấn số rồi gọi cho ai đó.
Sau vài tiếng chuông ngân vang bên tai, Huyết Ảnh Long đã nhận được tín
hiệu nghe máy, bên kia truyền tới giọng nói kênh kiệu của Cố Dĩnh Ti:
[Sao đấy Lão Đại? Muốn tìm em nào để thư giãn đầu óc hay sao?]
“Bớt xàm đi, có việc cho cậu làm đây.”
[Hơ, đồ phũ phàng tàn bạo. Việc gì thì nói nhanh đi, anh đây còn phải “chăm sóc” cho mấy em mỹ nhân nữa.]
Không chỉ có giọng nói của Cố Dĩnh Ti truyền tới, mà còn có cả vài âm thanh
từ phụ nữ truyền qua tai, khiến Huyết Ảnh Long lập tức chau mày khó
chịu, cáu kỉnh cất lời:
“Bảo bọn họ câm miệng hết cho tôi.”
[À ờ…]
Bên kia, Cố Dĩnh Ti lập tức ra hiệu cho những cô nàng bên cạnh giữ im lặng, rồi mới nói:
[Im lặng hết rồi đó, cậu khó khăn quá. Sao, có việc gì thì nói đi.]
“Trong vòng 6 tiếng, tôi muốn có toàn bộ thông tin của Châu Tử Du, con gái út của Châu Kiến Hào.”