Cố Ỷ cảm thấy sớm muộn gì cô cũng bị cảm mất thôi. Từ lúc Khương Tố Ngôn chui vào bóng của cô, nhiệt độ đang thấp bỗng dưng tăng vọt, cơ thể cô
không kịp thích nghi. Nhiệt độ thay đổi đến chóng mặt, còn khó chịu hơn
khi bước ra ngoài từ phòng máy lạnh.
Đội cảnh sát vội vã chạy đến chỗ Cố Ỷ. Họ tăng tốc lướt qua cô chạy về hướng Lý Diễm Hồng chạy
thoát, chỉ có nữ cảnh sát kia đứng lại và ba nam cảnh sát đứng canh giữ. Nữ cảnh sát vội đến gần đỡ lấy Cố Ỷ vì cô có vẻ bị choáng váng nghiêng
ngã: 'Cô có sao không?'
Dù lung lay nghiêng ngả là giả vờ nhưng
Cố Ỷ thật sự cảm động vì cảm nhận được tình người ấm áp. Cô chưa kịp cảm động bao lâu, một sợi khí đen chui ra từ bóng cô, men theo chân, chạy
đến eo và nhéo eo cô một cái. Cô hít một hơi vì phần eo bị nhói, vội vã
đỡ cánh tay của nữ cảnh sát để đứng vững, sau đó lập tức giữ khoảng cách với đối phương.
Thiệt bó tay, Khương Tố Ngôn đúng là một cái lu giấm chính hiệu.
Cố Ỷ trả lời nữ cảnh sát: 'Không sao, tôi chỉ bị kiệt sức thôi, hơi chóng mặt.'
Nữ cảnh sát gật đầu đã hiểu, sau đó muốn đỡ Cố Ỷ lên xe cảnh sát ngồi nghỉ nhưng cô sợ nàng lại ghen và nhéo cô nên đã uyển chuyển tránh đi: 'Tôi
tự đi được.'
Vừa ngồi vào xe cảnh sát, Cố Ỷ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Xe cảnh sát mở điều hòa nên nhiệt đó mát mát kết hợp với ghế ngồi êm ái,
thật sự rất thoải mái. Đây đúng là thiên đường đối với một người vừa đối chọi kịch liệt với bộ đôi người – quỷ như Cố Ỷ.
Nữ cảnh sát ngồi vào ghế phụ, quay lại nhìn Cố Ỷ: 'Lúc nãy chúng tôi đuổi theo Lý Diễm
Hồng vào hẻm nhỏ nhưng đến cuối hẻm thì bà ta biến mất. Chúng tôi đã căn cứ vào tuyến đường của bà ta để suy đoán. Chúng tôi đoán bà ta đang
chạy về chỗ cô. Chúng ta tức tốc đuổi tới cũng may là đến kịp.'
Cố Ỷ thầm nghĩ: Thiệt lòng là mấy người không có tới kịp.... Nếu Khương Tố Ngôn không ở đây, chắc tôi đây đã ngủm củ tỏi, đi đời nhà ma.
Nữ cảnh sát nói chuyện ôn hòa nhằm để Cố Ỷ buông lỏng cảnh sát, sau đó cố ý lại bỏ nhỏ một câu: 'Thật không ngờ bà ta sẽ chạy đến tìm cô, chẳng lẽ
cô có điều gì bà ta cần chăng?'
Đương nhiên Cố Ỷ có rồi. Ả ác quỷ khi nãy đã nói quá rõ ràng. Thậm chí ả còn sợ cô không hiểu ý của ả.
Ả nói Cố Ỷ là đồ bổ cực phẩm, chỉ cần xơi cô, ả sẽ có khả năng giúp Lý
Diễm Hồng trả thù. Về việc ả có thể giúp Lý Diễm Hồng được hay không,
tạm thời cô không bàn luận nhưng tâm tư muốn xơi cô của ả đã quá rõ
ràng. Ánh mắt ả nhìn cô tựa như sói đói bảy tám ngày nhìn con thỏ yếu
ớt.
Tuy nhiên, Lý Diễm Hồng đã ra tay giết hai người đồng nghĩa
với việc ả ắt hẳn đã no bụng. Từ việc đó, Cố Ỷ đã có một suy đoán về
cách quỷ ăn người: thứ mà chúng ăn không phải thân thể của một người mà
chính là linh hồn của người đó, nói cách khác chính là hồn lực.
Nhân loại cần hồn lực của quỷ để điều khiển thuật pháp. Và quỷ tất nhiên
cũng cần chiếm đoạt hồn lực để khỏe mạnh thân thể. Quỷ ăn quỷ vì hồn lực nên quỷ ăn người cũng vì hồn lực.
Ả đã ăn hồn lực của hai người
nên ả tìm tới cô không phải muốn gây phiền phức cho cô mà thật sự như ả
đã nói: cô là đồ cực bổ đối với quỷ. Mà cũng đúng đó thôi.... Nó có thể
giải thích cho chuyện đêm hôm khuya khoắc luôn có mấy con quỷ nhoi nhoi
đến tiệm tìm cô ăn khuya.
Cuối cùng Cố Ỷ đã hiểu lý do vì sao ác
quỷ sẽ kéo Lý Diễm Hồng đến tìm cô. Hai lần trước đó quả thực cô không
hiểu tại sao ác quỷ lại không ra tay với cô nhưng lần này cô đã hiểu rõ
vì sao Lý Diễm Hồng đến.
Tuy nhiên, với lý do này, cô không biết nói như thế nào với nữ cảnh sát.
Cố Ỷ tạm lặng thinh suy nghĩ nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra lý do thích đáng để trả lời. Cô chỉ có thể trả lời: 'Tôi cũng không biết.'
Nữ cảnh sát định nói thêm nhưng điện thoại cô ta đã reo lên. Cô ta nói 'xin phép' với Cố Ỷ, sau đó xuống xe nghe điện thoại.
Một lúc sau, cô ta quay trở lại và ngồi vào ghế điều khiển và thông báo với Cố Ỷ: 'Thật ngại nhưng tạm thời cô không thể trở về nhà. Chúng tôi lo
lắng cô sẽ xảy ra chuyện, và cũng có vài điều muốn hỏi cô, nên chỉ có
thể đưa cô về cục cảnh sát trước.'
Cố Ỷ không kháng cự bởi vì cô
thấy việc đó là đúng quy trình. Đổi lại là cô, thân là một cảnh sát cô
cũng không thể cho nhân chứng về nhà trong hoàn cảnh này. Làm vậy thiếu
chuyên nghiệp.
Cô đi theo nữ cảnh sát về cục cảnh sát, sau đó
ngồi đợi trong một phòng tranh chấp xử lý. Nữ cảnh sát rót cho cô một ly nước, sau đó ra ngoài.
Chẳng bao lâu, nữ cảnh sát đi theo một
người không mặc cảnh phục đến gặp Cố Ỷ. Cô có ấn tượng đôi chút về anh
ta. Anh ta là người dẫn đầu đội cảnh sát truy bắt Lý Diễm Hồng. Lúc này, anh ta hiện diện tại đây đồng nghĩa với việc họ vẫn chưa bắt được bà
ta. Nếu như họ đã bắt được Lý Diễm Hồng thì người đến đây gặp cô sẽ
không phải là anh ta, sẽ là một người khác. Bản thân anh ra sẽ tranh thủ thời gian để thẩm vấn Lý Diễm Hồng.
Cảnh sát không bắt được Lý
Diễm Hồng là chuyện hiển nhiên. Một người có năng lực Spider-Man như bà
ta thì việc vượt nóc băng tường là chuyện trong tầm tay. Vả lại, địa
hình ở phố cũ rất phức tạp càng làm tăng thêm độ khó cho nan đề bắt giữ
Lý Diễm Hồng.
Cố Ỷ cẩn thận quan sát viên cảnh sát đối diện.
Người này râu ria xồm xoàn, mí mắt nặng trĩu đầy mỏi mệt, tinh thần
dường như không sảng khoái. Biểu hiện này minh chứng cho thấy anh ta là
một viên cảnh sát vô cùng chuyên nghiệp. Nếu anh ta không yêu nghề,
người ngợm của anh ta cũng không đến nông nổi như vậy. Ngay cả lúc ôn
thi đại học, Cố Ỷ cũng không tiều tụy như người đàn ông này.
Sau
khi viên cảnh sát bước vào, nữ cánh sát đã lui về phía sau nhường chỗ.
Qua hành động đó, Cố Ỷ đã biết người đàn ông vừa bước vào phòng là cấp
trên của nữ cảnh sát cũng chính là người phụ trách của vụ án Lý Diễm
Hồng.
Do Cố Ỷ là nữ giới nên viên cảnh sát sẽ tiến hành việc hỏi
chuyện cô cùng với nữ cảnh sát: 'Chào cô, Cố Ỷ. Tôi là cảnh sát phụ
trách vụ án lần này. Tôi tên là Trương Gia Hào. Cô có thể gọi tôi là
Trương cảnh quan.' Sau khi an vị, Trương Gia Hào bắt đầu tự giới thiệu.
Sau màn giới thiệu, cuộc hỏi chuyện chính thức bắt đầu.
'Cô cũng đã sống ở khu phố cũ một thời gian chắc cô cũng biết rõ tình huống giám sát ở đó không quá tốt, camera giám sát luôn luôn bị hư. Hôm nay
trong quá trình truy bắt nghi phạm Lý Diễm Hồng, chúng tôi không thể bắt được nghi phạm cũng bởi vì không có sự trợ giúp của camera giám sát nơi đó. Trước mắt, Lý Diễm Hồng vẫn đang lẩn trốn. Khi chúng tôi chạy đến
hiện trường, cô đang đối mặt với Lý Diễm Hồng nên chúng tôi đang lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của cô.'
Tại góc nhìn của cảnh sát hoặc
người thứ ba, hoàn cảnh hiện tại của Cố Ỷ quả thực rất nguy hiểm nhưng
bản thân cô lại thấy bây giờ cô tương đối an toàn.
Bản thân Lý
Diễm Hồng vốn không muốn giết cô vì bà ta đã có mấy lần dao động trước
khi ra tay. Chỉ khi có sự cổ động của ả khua môi kia, bà ta mới quyết
chí. Sau sự việc ngày hôm nay, chắc hẳn ả sẽ không xuất hiện trước mặt
cô lần nào nữa. Ả khua môi đó cực kỳ thông minh. Sau vài lần giáp mặt, ả đại khái đã hiểu tính cách của Cố Ỷ.
Cố Ỷ không muốn động thủ
với Lý Diễm Hồng bởi vì một nguyên nhân nào đó nhưng cô tuyệt đối không
phải dạng lương thiện bác ái lan tràn, mặc cho Lý Diễm Hồng ba bốn lần
dồn cô vào chỗ chết mà không phản kháng. Nếu Lý Diễm Hồng thực sự ra tay muốn giết Cố Ỷ, cô chắc chắn sẽ không ngồi đó chờ chết. Cô sẽ lập tức
triệu hoán siêu phẩm thần thú – lão bà Khương Tố Ngôn – để phản kháng.
Vì thế, ả sẽ không đến tìm cô nữa. Ít ra, trước khi ả tìm ra cách khắc
chế nàng, ả sẽ không đến tìm cô.
Cố Ỷ suy nghĩ, sau đó biến chuyện này thành một lý do khác: 'Tôi thấy tạm thời Lý Diễm Hồng sẽ không đến tìm tôi.'
'Tại sao cô nói vậy?' Trương Gia Hào nhìn Cố Ỷ đồng thời buột miệng hỏi cô.
Có người bắc sẵn cái thang, Cố Ỷ dại gì không thuận theo đi xuống: 'Tôi
không có liên quan gì đến con gái dì ấy, anh cũng thấy rồi đó, vừa rồi
tôi có giáp mặt với dì ấy. Tôi và dì ấy coi như có đồng hoàn cảnh nên dì ấy mới đến tìm tôi nhiều lần như thế. Mục tiêu hiện tại của dì ấy, tôi
nghĩ là những người có liên quan đến cô con gái mất tích của dì ấy. Nếu
bây giờ dì ấy còn tiếp tục hành động, đồng nghĩa với việc đối tượng báo
thù của dì ấy không chỉ có hai người.' Cố Ỷ âm thầm sử dụng thông tin mà cô nghe được khéo léo nói cho viên cảnh sát.
Ánh mắt của Trương
Gia Hào nhuộm dần vẻ nôn nóng xen lẫn sự tìm tòi nghiền ngẫm: 'Cô nói
không sai, nhưng vì đó là thông tin liên quan đến vụ án nên tôi không
thể tiết lộ với cô. Chúng tôi mong cô có thể tự bảo vệ tốt bản thân
trước khi Lý Diễm Hồng bị bắt về quy án.'
Trương Gia Hào tiếp tục hỏi mấy câu linh tinh, sau đó bước ra khỏi phòng. Nữ cảnh sát an ủi Cố Ỷ một hồi, sau đó tiễn cô ra cửa cục cảnh sát.
Trong lúc Cố Ỷ ra
cửa, cô bắt gặp Trương Gia Hào đang hút thuốc ở gần đó. Anh ta ngồi xổm
dưới bóng cây, một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại đang lướt điện thoại. Khi Trương Gia Hào nhìn thấy Cố Ỷ bước ra, anh ta lên tiếng: 'Đi hả?'
'Đi đây.' Cố Ỷ cười, phất tay vẫy chào Trương Gia Hào, đi ra trạm xe buýt ngay cửa cục cảnh sát để chờ xe.
Thật ra vừa rồi nữ cảnh sát đã đề nghị chở Cố Ỷ về nhưng cô đã từ chối. Cô sợ Khương Tố Ngôn sẽ nhéo bầm tím eo của cô.
Trương Gia Hào dập tắt điếu thuốc và ném nó vào thùng rác. Ngay khi anh ta
bước vào cửa, nữ cảnh sát đã hỏi anh ta: "Lão đại, thả em ấy dễ dàng như vậy luôn hả?"
Trương Gia Hào đáp: 'Không thả thì biết làm sao
bây giờ. Người ta là người thông minh, chuyện người ta không muốn nói dù cô có hỏi rát họng cũng không moi ra được. Mặc dù tôi không biết vì sao em ấy muốn giấu diếm chúng ta. Người ta không nói nhưng cũng đã cho
chúng ta chút gợi ý. Chúng ta không có chứng cứ nào khác, chẳng lẽ bắt
em ấy đi thẩm vấn như phạm nhân?'
Nữ cảnh sát im lặng. Quả thực
bọn họ chưa có chứng cứ để chứng minh Cố Ỷ có liên quan đến vụ án. Em ấy không phải phạm nhân. Họ không có quyền tiến hành thẩm vấn em ấy cũng
không nên đối xử thô lỗ đối với một cô gái vừa mồ côi cha mẹ và bất hạnh bị cuốn vào vụ án như em ấy.
Dù sao, trên đời này còn có nhiều kẻ đồi bại để họ bắt giữ.
Nữ cảnh sát hiếu kỳ hỏi: "Lão đại, làm sao anh biết em ấy nói dối?" Mặc dù kinh nghiệm của cô ta không nhiều, chưa đủ lão luyện nhưng trực giác
của cô cảm thấy Cố Ỷ đang giấu chuyện gì đó. Ngoài trực giác ra, cô ta
cũng không có điều gì chứng minh nỗi hoài nghi đó của mình.
"Chuyện đó thì rõ ràng quá rồi. Lời nói vừa rồi của em ấy có sơ hở."
Trương Gia Hào vừa đi vừa lật sổ ghi chép: "Em ấy nói Lý Diễm Hồng không muốn
giết em ấy, câu này quá giả dối, cô cẩn thận quan sát thì biết thôi.
Thời điểm chúng ta đến đó, vạt áo và vạt quần phía sau của em ấy nhăn
nhó, còn dính đất cát, có lẽ trước đó đã bị ngã ra đất. Và em ấy đã phủi bụi sau khi đứng dậy nên phía trước sạch sẽ trong khi phía sau vẫn còn
lại chút ít. Người bình thường không gặp chuyện gì sẽ không cố ý đi phủi áo quần. Em ấy đã quên điều đó. Nếu như Lý Diễm Hồng không bức bách,
không giao đấu với em ấy thì sẽ không có tình huống đó xảy ra."