Ta Ở Hào Môn Dưỡng Gấu Trúc
Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, dù sao Tô Quân Quân căn bản là vô tâm với giới giải trí. Nhưng mà thỉnh thoảng cũng nghe Trần Trùng Trùng nói vài câu nên cũng biết những biến hóa bên ngoài. Nhưng nghe thì nghe vậy
thôi, Tô Quân Quân cũng sẽ không để trong lòng. Có thời gian rảnh rỗi cô lại cân nhắc tiếp tục mài giũa kỹ thuật của mình.
Đối với đầu
bếp mà nói, kỹ năng dùng dao chỉ là bước cơ sở trong cơ sở. Đời trước Tô Quân Quân luyện mười mấy năm mới xem như có chút thành tựu. Sau khi
xuyên đến đây, tính toán ra cũng chỉ có hai tháng, kỹ năng dùng dao lại
tương đối giống với nguyên chủ, tín thê cả kinh nghiệm làm đầu bếp đời
trước, mấy ngày nay cũng luôn kiên trì khổ luyện nhưng kỹ năng của cô
vẫn chỉ dừng lại ở mức nhất đinh, không có biện pháp đột phá để tiến
thêm, một bước.
Hành tây, cá lát xác thật vẫn còn tốt, có thể làm ra bằng xúc cảm nhưng Tô Quân Quân vẫn không dám thử thái đậu hủ. Thi
đấu tiến vào vòng thứ mườ, tuyển thủ dư lại ít nhiều cũng có chút bản
lĩnh.
Bành thúc ở nước ngoài mười mấy năm, ông ấy làm cơm Tây rất xuất sắc, nhóm ban giám khảo dều rất tán thưởng.
Trạch ca tuy rằng là một trạch nam anime manga nhưng niềm yêu thích đối với
mỹ thực vượt qua hết thảy, tùy tay là có thể thái ra cả bàn dưa leo.
Dì Liêu nấu ăn ở trong nhà vài chục năm, chưa từng ra ngoài làm việc. Lần
thi đáu nấu ăn này chính là thời khắc huy hoàng nhất cuộc đời dì. Mỗi
lần dì Liêu nấu ăn cơ hồ đều dùng hết toàn lực, đem toàn bộ kinh nghiệm
nấu cơm mấy chục năm cửa mình phô bày ra hết, phát huy đầy đủ.
Đến cả Trần Trùng Trùng, bạn tốt của Tô Quân Quân cũng xẻm như xuất thân từ trì nghệ thế gia. Các kiến thức cơ bản đều phi thường xuất sắc. Bất
luận là kỹ năng dùng dao, gia vị, khống chế lửa đều vô cùng tốt. Chỉ là, tính tình của cô vẫn hơi nóng nảy, còn cần tiếp tục mài dũa. Theo dõi
từng trận thi đấu, tới hiện tại, Tô Quân Quân cũng coi như chứng kiến
quá trình trưởng thành của Trần Trùng Trùng. Cô tin tưởng, tới trận
chung kết, Trần Trùng Trùng có thể đem toàn bộ thực lực phát huy ra
ngoài.
Về Đổng Giai Nam, cô ta và Thạch Lựu tỷ không giống nhau.
Tuy rằng thoạt nhìn Đổng Giai Nam không có bản lĩnh gì, hoàn toàn dựa vào
giả vờ đáng thương để thu hút người xem. Nhưng trên thực tế, trù nghệ
của Đổng Giai Nam so ra không tính là kém. Mỗi trận thi đấu cô ta đều cơ hồ thuận lợi thông qua. Cô ta bao gồm trứng bao cơm, cà ri, tôm hấp phô mai, cá hồi xông khói, nhìn qua đềulà những món ăn đơn giản nhất. Bởi
vì cách làm đơn giản nên có vẻ các tuyển thủ khác đều xem nhẹ thực lực
chân chính của Đổng Giai Nam. Mọi người đều chỉ nhận định cô ta là người nổi tiếng trên mạng, không có khả năng giành được quán quân nhưng Tô
Quân Quân đã từng ngẫu thử qua món Đổng Giai Nam làm, tuy không tính là
đặc biệt xuất sắc nhưng khá ngon.
Đổng Giai Nam tinh thông nhiều
món ăn của các nước, làm được như vậy, có thể tahays thực lực người này
không tầm thường. Nhưng cô ta vẫn che giấu, trước sau không lộ ra bản
lĩnh chân chính, chiir sợ là đợi đến trạn chung kết cuối cùng, nhất minh kinh nhân.
Đối mặt với nhóm đối thủ cường hãn như vậy, Tô Quân Quân thời thời khắc khắc đều có cảm giác áp bách.
Cô thậm chí còn cảm thấy, lần thi đấu trù nghệ này tuy không phải chính
quy nhưng không đến cuối cùng, không có cách nào xác định ai là người
chiến thắng.
Tô Quân Quân tiếp tục cân nhắc, cuối cùng vẫn quyết
định xuống tay với đậu hủ, tốt nhất có thể đột phá bình cảnh, tiến thêm
một bước tăng cường kỹ năng dùng dao của mình.
Thật ra cô đã sớm tính toán để mình mua đậu hủ nhưng ông Mao lại không đồng ý, sáng sớm
ông liền sai người đi mua, muốn tài trợ nguyên liệu nấu ăn cho Tô Quân
Quân.
Thịt cá đều cung ứng, chút đậu hủ nho nhỏ thì có là gì? Tô Quân Quân muốn bao nhiêu, ông ấy có thể cung cấp bấy nhiêu.
Tô Quân Quân không lay chuyển được ông, chỉ đành phải đồng ý.
Giữa trưa hôm ấy liến có mấy chuyên gia đưa tới mấy hộp đậu hủ lớn.
Cơm nước xong, thu thập xong phòng bếp, Tô Quân Quân liền luyện tập cắt đậu hủ, không nhừng tìm xúc cảm.
Ông Mao đang lúc có thời gian rảnh rỗi luân thích đi bộ một vòng, thuận
tiện xem Tô Quân Quân luyện tập thế nào. Trước đây ông cũng không phải
chưa thấy qua kỹ năng dùng dao của Tô Quân Quân. Chỉ là, lần này xem qua quả thực là hãi hùng khiếp vía.
Đậu hủ Văn Tư này ông Mao cũng biết đến. Chính là đem đậu hủ mềm nhũn này
lưu loát liền mặt cắt thành tóc ti. Ông Mao từ trước đến nay không thích ăn đậu hủ nên tự nhiên cũng đối với tác phẩm đậu hủ tựa tranh thủy mặc
cũng không có hứng thú.
Dường như Tô Quân Quân vô cùng tập trung
nên không thấy ông, cawmg banh đến gắt gao, vẻ mặt thâm thù đại hận nhìn miếng đậu hủ kia. Trong nháy mắt hạ dao xuống, lấy Tô Quân Quân làm tâm điểm, sát khí tỏa ra bốn phía xung quanh.
Tô Quân Quân cầm dao
bằng tay trái, nhánh chóng cắt về phía miếng đậu hủ, một chút một chút,
từng dao hữu lực, lại không có một chút ẩm ướt bẩn thỉu nào.
Cái này nhìn qua không giống thái đậu hủ chút nào, ngược lại càng giống như đao khách luyện tập đao pháp đến đỉnh cấp.
Ông Mao nhìn nửa ngày, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, cháu gái nhỏ ông nhận này thỉnh thoảng có thể mang đến cho lão già ông không ít kinh hỉ.
Trước kia ông Mao cũng không nghĩ muốn nhúng tay vào tương
lai của Tô Quân Quân. Ông nghĩ, đứa trẻ này còn nhỏ, sau này có muốn làm đầu bếp hay không thì không nói trước được. Nói không chừng, sau khi Tô Quân Quân tốt nghiệp đại học lại chỉ xem nấu ăn như một niềm yêu thích
thì sao?
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Quân Quân tập luyện, ông nhịn không được muốn giúp đỡ Tô Quân Quân một phen. Ít nhất là tìm một người chỉ điểm cô một chút. Đừng để đến lúc đó, làm việc cực nhọc lại hóa
thành công cốc.
Nghĩ đến đây ông Mao liền đứng dậy rời đi.
Tô Quân Quân thậm chí còn không biết ông Mao đã từng tới rồi lại rời đi,
cô một lòng một dạ đặt trên miếng đậu hủ, đợi đến lúc phục hồi lại tinh
thần thì trời đã tối.
Mấy ngày nay, ông Mao vẫn luôn cùng cô ăn
cơm chiều, hơn nữa có thể giúp cô giải quyết phần lớn đồ ăn. Tô Quân
Quân thấy thời gian không còn kịp, dứt khoát làm một nồi canh đậu hủ to, lại làm thêm một ít cá nướng.
Chờ đến giờ ăn cơm, ông Mao lại đây nhìn thấy một nồi canh đậu hủ to không
khỏi cảm thấy có chút chán nản. Ông thực sự không thích ăn laoij đồ ăn
than đạm này nhưng cũng không nói với Tô Quân Quân, chỉ đành phải ngồi
xuống ăn cá nướng và cơm.
Tô Quân Quân cũng nhìn ra ý tứ của ông Mao, cô cũng không nói gì thêm, chỉ là múc trước cho ông Mao một chén
canh nhỏ. Ông Mao không cự tuyệt được chỉ đành phải bưng chén nên uống
một ngụm. Nhưng một lần ăn này lại phát hiện, canh đậu hủ này thế nhưng
có hương vị của canh cá. Hơn nữa đậu hủ xử lý rất khá, mềm xốp ngon
miệng, giống như canh trứng, cũng không mang một chút chua sót.
Thì ra nồi canh này không phải là canh Văn Tư đậu hủ bình thường mà là canh đậu hủ đã được Tô Quân Quân cải tiến. Ông Mao hơi hơi sửng sốt một chút liền há to mồm mà uống hết.
Tô Quân Quân chỉ cười cười cũng
không nói gì nữa. Mấy ngày nay ở chung, cô làm sao lại không biết ông
Mao thích nhất là ăn cá chứ.
Vào lúc ban đêm, ông Mao lại phát
huy thực lực chân thật của mình, đem một nồi canh to ăn hết. Chẳng qua
Tô Quân Quân luyện tập thái đậu hủ ti thật sự quá nhiều, cho dù bọn họ
một ngày ba bữa cũng không thể ăn hết. Huống chi, dù canh kia ngon như
thế nào thì ông Mao cũng không thể một ngày ba bữa chỉ ăn đậu hủ nha.
Sau đó, ông dứt khoát nghĩ cách giúp Tô Quân Quân tìm một công việc chuyên
môn tháu đậu hủ ti để vừa có thể luyện tập, vừa có thể có lương.
Tô Quân Quân tự nhiên rất vui lòng.
(*) Đậu hủ Văn Tư