Kỳ thực nếu bắt Tước Thu giải thích thì đến bản thân cậu cũng không biết rốt cuộc tại sao mình lại lựa chọn như vậy. Nhưng cậu
nghĩ, lý do thực sự mà những Omega này không muốn cậu lựa chọn hệ chiến
đấu, không gì khác ngoài việc cho rằng hệ chiến đấu quá nguy hiểm, sợ
rằng cậu sẽ bị thương thậm chí là gặp nguy hểm.
Còn Alpha và Beta thì sao?
Qua mấy ngày chung sống và tự mình trải nghiệm, Tước Thu bằng lòng tin
rằng, chắc hẳn số đông mọi người cũng mang suy nghĩ giống Omega này, cho dù sự quan tâm này có mang theo phiến diện và định kiến hay không thì
xuất phát điểm của nó đều là ý tốt.
Tất nhiên, phần thiểu số còn lại thì sao?
Ví dụ như, quý tộc.
Những quý tộc không mong Omega lựa chọn hệ chiến đấu, bởi vì lo Omega gặp
nguy hiểm hay sợ bọn họ phát hiện ra rằng bản thân mình không chỉ có một con đường chữa trị có thể đi?
Hay sợ hãi Omega sẽ thoát khỏi sự khống chế của mình?
Bởi vậy, Tước Thu cảm thấy cậu không thể không trở về hệ chữa trị, hơn nữa
con đường tốt nhất chính là tiếp tục tham gia vào hệ chiến đấu. Nhưng
cậu không thể trực tiếp nói ra câu trả lời này trước mặt Bạch Thiên Tinh và những Omega khác có mặt tại hiện trường. Cậu nhìn quản gia Beta, đối phương vẫn luôn nhìn cậu bằng gương mặt tươi cười dịu dàng. Cậu ý thức
được rõ ràng, sự tự do mà Omega này có được trong lâu đài chắc chắn chỉ
có hạn.
Khi bọn họ nhận được một thứ gì đó thì nhất định sau lưng sẽ lẳng lặng mất đi một thứ gì đó. Chẳng qua thứ bị mất đi quá kín đáo, tạm thời đến bây giờ những Omega kia còn chưa thể phát hiện ra.
Cho nên, Tước Thu chỉ đành giải thích với bọn họ bằng một cách mà Omega có
thể chấp nhận được: “Nếu những Alpha và Beta kia đều khinh tường Beta,
chê bai Omega được nuông chiều từ bé, không chịu được khổ, vậy thì tôi
lại càng không thể trở về hệ chữa trị được. Bằng không, chẳng phải sẽ
khiến bọn họ khẳng định sự phiến diện của mình với Omega sao?”
Bạch Thiên Tinh và mấy Omega khác đồng thời sững sờ, liếc mắt nhìn nhau,
hiển nhiên không ngờ Tước Thu sẽ trả lời như vậy. Bọn họ gần như không
suy nghĩ gì đã chấp nhận lời Tước Thu nói, thậm chí còn cảm thấy áy náy
vì vừa rồi đã hiểu lầm cậu.
Sắc mặt bọn họ mang vẻ lo lắng, lần
nữa mưu đồ bí mật ngay trước mặt Tước Thu: “Làm sao bây giờ, tôi cảm
thấy Omega nhỏ nói cũng có lý.”
Omega trầu bà dao động, nhưng vẫn do dự: “Có điều hệ chiến đấu quá nguy hiểm, lẽ nào thật sự chỉ vì ý chí nhất thời mà bỏ bé Omega ở nơi nguy hiểm ấy sao?”
Omega trầu bà
lá xẻ lén lén nhìn Tước Thu: “Ừm… đáng lẽ chúng ta phải tin cậu ấy mới
đúng chứ? Cậu ấy cũng có ghen chiến đầu mà, chưa biết chừng còn giỏi hơn những tên Alpha xấu xa kia.”
Omega nhựa ruồi sầu não, kéo kéo chiếc lá trên đầu mình: “A, mọi người nói đều có lý, tôi không biết phải làm thế nào nữa.”
Mấy người do dự mãi không thôi, bàn bạc nửa ngày trời cũng không đưa ra
được ý tưởng gì, thấy rằng còn thảo luận nữa thì trời sẽ tối mất, Bạch
Thiên Tinh gõ nhịp nói: “Bé Omega nói đúng! Dựa vào đâu mà những Alpha
và Beta kia lại xem thường chúng ta! Cứ ở lại hệ chiến đấu đi, vả thật
mạnh vào mặt bọn chúng, để chúng nhìn lại dáng vẻ vô dụng của mình khi
còn chẳng bằng một Omega.”
Nghe vậy, Tước Thu thở phào một hơi,
biết chuyện này đã thành công đến 80,90% rồi. Chắc hẳn những Omega trong trường sẽ không tìm tới vì chuyện cậu chọn hệ chiến đấu hay hệ chữa trị nữa.
Không đợi Tước Thu nói gì, Bạch Thiên Tinh đã đi tới trước
mặt cậu, hơi cúi đầu trịnh trọng kéo tay cậu, để cậu chạm vào bông hoa
sao nhỏ bé trên đỉnh đầu mình.
Cùng lúc ấy, Bạch Thiên Tinh nói
với Tước Thu, vẻ mặt không dễ chọc chút nào: “Hệ chiến đấu vô cùng khó
khăn, không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu. Những Alpha và Beta kia
đều không phải người tốt gì, nếu cậu nhất định lựa chọn ở lại nơi ấy thì phải cẩn thận.”
“Nhưng không phải sợ, ai dám bắt nạt cậu thì cậu cứ nói với tôi, tôi nhất định không để tên đó sống yên lành ở trường
quân sự tinh cầu Darkness đâu!”
Chờ, chờ đã…
Tước Thu mở
to mắt, lùi về sau, từ chối cậu ta. Cậu không muốn chạm vào bông hoa nhỏ màu trắng trên đỉnh đầu Bạch Thiên Tinh đâu. Nhưng không đợi cậu từ
chối, mấy Omega khác đã vây quanh cậu, nhao nhao cúi đầu để chiếc lá nhỏ trên đầu mình chạm vào tay Tước Thu.
“!”
Kể từ lúc đến
thế giới này, cho dù gặp bất cứ tình huống nào thì Tước Thu đều chưa
từng kinh hãi và luống cuống như thế, gương mặt trước giờ luôn lạnh tanh bấy giờ lại ngập tràn vẻ kinh ngạc.
Cậu không thể hiểu nổi tại
sao đồng loại của mình ở thế giới này lại cởi mở đến vậy, đội bộ phận
sinh dục lên đỉnh đầu cho mọi người đều thấy thì thôi đi, ấy vậy mà còn
chủ động mời cậu sờ!
“Không, tôi…”
Ba từ “tôi không sờ” còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị những Omega nhiệt tình như lửa dùng hành động thực tế ép nuốt xuống.
Cuối cùng, từ bông hoa nhỏ trên đầu Bạch Thiên Tinh đến trầu bà, nhựa ruồi,
mã đề, rồi đến trầu bà lá xẻ. Tước Thu bị bao vây, ép buộc sờ từng cái
một.
Omega mang gen thực vật giống như những Alpha kia, bông hoa
hoặc chiếc lá trên đỉnh đầu cũng tương đương với tai thú của Alpha.
Chúng còn nhạy cảm hơn chủ nhân của cơ thể nhiều, chỉ dựa vào bản năng
cũng có thể cảm nhận được bàn tay đang chạm vào mình có cùng nguồn gốc
vơi chúng và là một đồng loại mạnh mẽ hơn cả chúng.
Sức mạnh mỏng manh trên người Tước Thu khiến những thực vật kia không thể khống chế
được niềm vui trong lòng, chúng vô thức muốn thân cận nhiều hơn, sau khi được chạm vào như mong muốn, chúng đều vui vẻ huơ huơ những chiếc lá
nhỏ yếu ớt.
Tước Thu mím môi, khoảnh khắc tiếp xúc, cậu đã lẳng lặng chuyển vào đó một ít linh lực.
Ngay từ lần đầu gặp mặt cậu đã phát hiện ra dường như những đồng loại này
đều suy dinh dưỡng, đóa hoa yếu ớt, phiến lá khô cong, trạng thái kém xa so với những loài thực vật trên trái đất. Sau khi thực sự tiếp xúc,
thông qua màn thăm dò bí mật, cậu càng chắc chắn hơn về điểm này.
Tước Thu nhìn những thực vật trở nên tràn đầy sức sống hơn khi được mình
truyền linh lực vào, trong lòng thầm nghĩ, ừm, coi như quà gặp mặt đi.
Có điều, cậu không truyền lượng lớn linh lực như cho Mallow trên tàu
Elibiz, chỉ truyền một chút linh lực tương đương nhau cho những Omega
trước mặt mình. Khi ấy chẳng biết tại sao, kỳ thực trạng thái bên ngoài
của Mallow tốt hơn những Omega trên tinh cầu Darkness rất nhiều, người
không biết chuyện mà chỉ nhìn mặt thôi sẽ không nghĩ rằng phía sau có gì đó sơ sót.
Nhưng Tước Thu lại cảm nhận được rõ ràng gen thực vật trong cơ thể Mallow không ổn định, dường như có thể xảy ra nguy hiểm
bất cứ lúc nào, cho nên mới ra tay giúp đỡ.
Những Omega của
trường quân sự tinh cầu Darkness thì không cần hỗ trợ nhiều linh lực như vậy. Cậu đoán có lẽ chỉ vì bình thường những Omega ở đây cần phải tiến
hành khơi thông tinh thần và xoa dịu pheromone, cộng thêm môi trường
sống không tốt, dẫn đến cạn kiệt sức mạnh lại không được bổ sung gì, cho nên mới mang dáng vẻ suy dinh dưỡng này.
Nhóm Omega rất nhiệt
tình, hoàn toàn khác xa so với biểu hiện kiêu ngạo ương ngạnh ban đầu
bọn họ thể hiện, còn vô cùng thích nghi thức vuốt ve. Đợi đến khi kết
thúc, đồng tử của hoa hồng nhỏ đã rời rạc, trong ánh mắt bất lực đong
đầy hoang mang và rệu rã.
Cậu không hiểu tại sao nghi thức gặp mặt của những Omega hệ chữa trị lại là mời mọc người khác sờ…
Nhưng thôi bỏ qua đi, tiếp theo còn nghi thức sờ của cậu nữa.
“Hình như cậu không có hoa hay lá…” Bạch Thiên Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm, sực
nhớ ra Tước Thu nói mình là Omega khiếm khuyết vì thế cậu ta nhanh chóng sửa lại lời: “Không sao, vậy thì xoa đầu cậu vậy.”
Vừa nói, cậu ta vừa xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của Tước Thu.
Sau đó…
Lại xoa xoa.
Hả? Mềm thật, thoải mái thật.
Mắt Bạch Thiên Tinh sáng lên, bàn tay đặt trên đầu Tước Thu xoa hết lần này đến lần khác, cảm nhận sợi tóc vàng mềm mại, thích tới mức không nỡ
buông tay.
Thấy vậy, những Omega khác cũng nhao nhao bẹo má cậu.
Bọn họ không mạnh tay, chỉ nhẹ nhàng thôi, nhưng lại nhéo hết bên trái
rồi sang bên phải, thế nào cũng luyến tiếc buông tay.
“A, đáng yêu quá đi mất ~” Omega nhựa ruồi lại chọc chọc gò má mềm mại của Omega.
“Mềm mại như kẹo bông í ~” Omega trầu bà hài lòng híp mắt lại.
“Vẫn không nỡ để một Omega nhỏ bé xinh, xinh đẹp, ngoan ngoãn thế này đến hệ chiến đấu.” Omega trầu bà lá xẻ thở dài.
“Nếu như em trai tôi là một Omega đáng yêu như cậu thì tốt quá, vậy mà nó
lại là một tên Alpha hèn hạ.” Omega mã đề tức giận bất bình nói.
Tước Thu bị đám Omega vây quanh, lại không thể ra tay làm bọn họ bị thương,
chỉ đành đờ đẫn để mặc bọn họ vuốt ve giống như một con búp bê xứ tinh
xảo đang đợi người ta ăn vận cho vậy.
Cuối cùng, Bạch Thiên Tinh vẫn là người đầu tiên thu tay về, những Omega khác mới buông theo.
“Đây chính là nghi thức thể hiện sự thân thiện giữa Omega chúng ta.” Cậu ta
nghiêm túc nói, “Bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu chính là một thành viên
trong đội Omega rồi.”
Thật sao? Thật sự có nghi thức này, chứ không phải cái cớ ư?
Bấy giờ Tước Thu đã chẳng quan tâm đến những chuyện này nữa rồi.
Cậu vẫn chưa thể định thần, hoang mang gật đầu. Ánh mắt ngây thơ khiến
những Omega nhìn mà nở hoa trong lòng, chỉ mong có thể biến cậu thành tí hon để nâng niu trong lòng bàn tay, đi đâu cũng phải mang cậu theo
cùng.
“Vậy thì bây giờ tôi đã có thể rời khỏi đây được chưa?” Tước Thu vẫn thất thần như cũ.
Bạch Thiên Tinh gật đầu, sau đó ra hiệu cho quản gia Beta lấy một thứ tới
đây. Chờ đến gần, Tước Thu mới nhìn rõ hình dạng của thứ đó…
Mặt dây chuyền cúc họa mi, nguyên liệu bằng bạc nguyên chất, là một chiếc dây chuyền.
“Thiết bị cảnh báo của Omega dùng để bảo vệ an toàn thân thể cho Omega, một
chiếc dây chuyền thuần bạc tạo hình một bông cúc họa mi, bên trong có
lắp đặt thiết bị định vị và nhận tín hiệu.”
Giây phút đầu tiên khi nhìn thấy chiếc dây chuyền này, trong đầu Tước Thu vang lên lời Figo đã nói với mình.
Bạch Thiên Tinh khẽ cầm dây chuyền lên, đưa tới trước mặt Tước Thu: “Cậu có biết đây là gì không?”
Tước Thu gật đầu: “Biết.”
“Cậu biết hả?” Rõ ràng đối phương khá ngạc nhiên.
“Một Alpha bạn cùng phòng đã nói với tôi.” Tước Thu “ừ” một tiếng, “Cậu ấy
còn giải thích cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà tôi không hiểu.”
Chẳng hiểu sao, Bạch Thiên Tinh nhớ tới Alpha hổ dám phản bác lại cậu ta
trước mặt bao nhiêu người tại nhà ăn cách đây chưa lâu, tâm trạng bỗng
dưng trở nên phức tạp hơn.
Cậu ta ngoắc ngoắc tay với Tước Thu, ra hiệu cho Omega nhỏ đứng gần mình hơn, muốn giúp cậu đeo chiếc dây chuyền này lên.
Bạch Thiên Tinh dặn dò: “Chúng tôi đều không thích đeo thứ này, luôn cảm
thấy rằng đeo lên sẽ mất tự do. Nhưng hết cách rồi, tinh cầu Darkness
không an toàn như cậu tưởng tượng đâu, nó là một nơi nổi tiếng hỗn loạn, rất nguy hiểm. Ở trong trường thì còn ổn, một khi ra khỏi trường sẽ
không ai có thể đảm bảo sự an toàn cho cậu nữa. Cho nên cho dù không
thích, cậu cũng nên đeo vào thì tốt hơn.”
Bạch Thiên Tinh bình tĩnh nói ra những lời này, dường như chỉ đơn thuần miêu tả một sự thật mà thôi.
Tước Thu nghe lời bước mấy bước về phía cậu ta, bấy giờ Bạch Thiên Tinh mới
tình cờ phát hiện bé Omega này nhỏ bé đến vậy, thậm chí còn thấp hơn cậu nửa cái đầu, thân hình cũng không lớn bằng cậu ta.
Cậu ta không nhịn được cau mày, bé Omega này thực sự có thể thuận lợi ở lại hệ chiến đấu không?
Bạch Thiên Tinh tháo móc cài dây chuyền cúc họa mi, mỗi tay cầm một bên,
vòng qua hai bên khép lại, vô thức đã ôm Tước Thu vào lòng mình.
Đứng gần nhau hơn, thậm chí Tước Thu còn ngửi thấy mùi thơm rất nhạt tỏa ra
từ người đối phương, trong đầu lập tức xuất hiện một cánh đồng ngập tràn hoa baby màu trắng.
Bạch Thiên Tinh cúi đầu, chiếc dây chuyền
treo trên cổ cũng trượt ra ngoài, ma sát vào măng sét áo theo động tác
của chủ nhân phát ra âm thanh dây bạc va vào nhau.
Cậu ta mím
môi, nghiêm túc đeo thiết bị cảnh báo cho Tước Thu, vô thức thu lại khí
thế kiêu ngạo từ trước đến giờ, nghiễm nhiên là một thanh niên nhẹ nhàng dễ tính.
Tước Thu chớp chớp mắt không thoải mái, hồi tưởng lại
những lời Bạch Thiên Tinh đã nói trước đây. Khó tưởng tượng được một
người vênh váo trong lần đầu gặp gỡ, lại gần như chấp nhận số phận đeo
lên thiết bị cảnh cáo mà đối với cậu ta nó là một thứ sỉ nhục nhân cách. Cho dù tính chất sỉ nhục của nó không mạnh bằng vòng cổ kiểm soát mà
Alpha phải đeo, nhưng cậu nghĩ, chắc chẳng có ai bằng lòng đeo thiết bị
cảnh cáo như đánh dấu lên người mình thế vậy.
“Tại sao lại phải đeo?”
Bạch Thiên Tinh không nghe rõ, hàng mi đen dài chớp chớp, nghiêng đầu về phía Tước Thu, muốn nghe rõ ràng hơn một chút.
“Hả?”
“Tại sao?”
Hơi thở của cậu ta gần như phả hết vào cổ Tước Thu, hơi thở ấm áp suýt nữa đã làm bỏng làn da trắng như tuyết.
Tước Thu vô thức rùng mình, ngước mắt nhìn Bạch Thiên Tinh: “Tại sao nhất định phải đeo thiết bị cảnh báo?”
Động tác của Omega hoa baby chợt dừng, sau đó cậu ta nhanh chóng định thần,
vừa chuyên tâm điều chỉnh chiếc dây chuyền trên cổ Tước Thu cho thoải
mái, vừa trả lời: “Bởi vì tổ chức Black A.”
“Tổ chức Black A?” Tước Thu chưa từng nghe cái tên này bao giờ.
Omega trầu bà giải thích: “Chính là Black Alpha.”
Bạch Thiên Tinh tiếp lời cậu ta: “Giống như cách Omega căm hận Alpha, cũng
có những Alpha căm hận Omega. Trong đó, cực đoan nhất là một nhóm nhỏ
Alpha, bọn họ đã thành lập. Tên đầy đủ là Black Alpha, viết tắt là Black A.”
Tước Thu nhìn Bạch Thiên Tinh.
Cậu ta tiếp tục giải
thích: “Nhóm Black Alpha căm hận Omega có thể hưởng thụ đa số tài nguyên của đế quốc, có được những đặc quyền mà Alpha và Beta khó chạm tới, lại luôn phải khúm núm cầu xin Omega khai thông tinh thần và xoa dịu
pheromone cho bọn họ, vậy nên trước mắt thì tổ chức sinh ra để báo thù
này chỉ có một mục đích duy nhất…”
Giọng điệu và ánh mắt của Bạch Thiên Tinh đều sa sầm xuống: “Black Alpha quyết tâm tiêu diệt hết tất cả Omega.”
“Bọn chúng sẽ phân bố trấn thủ ở bất cứ nơi nào không có quân đội, hoặc lực
lượng bảo về không đủ, chỉ cần Omega lạc đàn bị chúng ngắm vào, kết cục
cuối cùng nhất định là lành ít dữ nhiều. Để đạt được mục đích báo thù và đe dọa, sau khi Black Alpha ngược đại hành hạ Omega đến chết sẽ cắt
tuyến thể của Omega đi, công bố với cư dân trên mạng. Mỗi một lần thông
tin truyền ra đều khiến những Omega vô cùng sợ hãi, còn bọn chúng thì
nấp trong góc bí mật sung sướng nhìn theo. Mỗi năm số lượng Omega chết
trong tay tổ chức Black Alpha còn nhiều hơn 2/3 so với số lượng tử vong
tự nhiên.”
Nói cách khác, đại đa số Omega chết bất bình thường gần như đều do bị Black Alpha giết hại tàn nhẫn.
Tước Thu cảm nhận được Bạch Thiên Tinh bất giác nắm chặt lấy thiết bị cảnh
báo của mình, một lát sau, cậu ta buông tay, đứng xa ra.
Cậu ta
lạnh lùng nói: “Trên mỗi tinh cầu đều có Black Alpha, đến cả tinh cầu
Capital được canh phòng nghiêm ngặt nhất cũng không ngoại lệ, tinh cầu
Darkness thì thôi khỏi phải nói nữa. Bình thường ở trong trường học sẽ
khá an toàn, không cần phải lo lắng. Nhưng một khi ra khỏi trường thì
rất có khả năng bị Black Alpha nhắm trúng, cho nên cậu cố gắng hết sức
đeo thiết bị cảnh báo này lên, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.”
Hóa ra là vậy.
Tước Thu cúi đầu, vuốt ve mặt dây truyền cúc họa mi lành lạnh.
Cậu nói: “Chưa ai từng thử tiêu diệt Black Alpha sao?
Bạch Thiên Tinh lắc đầu: “Hoàng thất cũng đã từng hạ lệnh thanh trừ vô số
lần, nhưng đường biên giới của đế đô quá dài, phần lớn quân đội đều đóng quân ở biên giới, vậy nên mỗi lần tổ chức thanh trừ đều không đủ lớn.
Mặc dù có không ít Black A bị bắn chết, nhưng cũng không địch lại tổ
chức luôn có Alpha mới gia nhập vào.”
Tước Thu gật đầu, tỏ ra mình đã hiểu.
Trên thực tế, cậu không khỏi dùng suy nghĩ độc ác nhất để phán đoán nguyên
nhân thực sự khiến cho những Black Alpha kia hung hăng ngang ngược. Rốt
cuộc thực sự có rất nhiều Alpha cực đoan muốn phát tiết thù hận lên
người Omega, hay là có một bộ phận Alpha muốn chế tạo nên tòa thành
tuyệt đối an toàn cho Omega, nơi mà tiếng nói của bọn họ có sức nặng
đây?
Dẫu sao, chính vì có ăn trộm nên mới có cảnh sát mà.
Không có thế giới nguy hiểm bên ngoài kia, thì đâu làm nổi bật trường học hay những tổ chức an toàn khác chứ?
Cứ cho là cậu đoán sai, quý tộc còn chưa quá đáng đến mức độ này, nhưng
nguyên nhân thực sự đằng sau chuyện Black Alpha ghi thù Omega còn không
phải do bọn họ cố ý dẫn lối tạo thành hay sao?
Đế quốc đối diện
với cục diện trước mặt, quý tộc cũng khó tránh khỏi liên can. Lúc này
cậu mới chợt nhớ đến Morfa, nếu như Morfa thực sự xuất thân từ quý tộc,
vậy thì gia tộc của cậu ta có tham dự vào một loạt những kế hoạch này
không?
Càng nghĩ sâu, Tước Thu càng cảm thấy đáng sợ, cậu ép buộc bản thân tạm thời không được suy nghĩ những chuyện liên quan đến vấn đề này.
Cậu hít sâu lùi về sau một bước, lịch sự nói với Bạch Thiên Tinh và những Omega khác: “Đã muộn rồi, tôi về ký túc xá trước, cảm ơn
mọi người đã chia sẻ với tôi những chuyện này.”
Bạch Thiên Tinh
gật đầu, hứa với cậu: “Cậu có khó khăn gì thì cứ tới tìm tôi, miễn nằm
trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu.”
Cậu ta chống eo bằng một tay, cất giọng dõng dạc: “Ít nhất thì trong trường quân sự tinh cầu Darkness, còn chưa có chuyện gì mà tôi không thể làm
được.”
“Được, cảm ơn.” Tước Thu khẽ nói.
Omega trầu bà chỉ vào quản gia Beta, chu đáo nói: “Mặc dù trong trường học tạm coi như an toàn, nhưng dù sao cậu vẫn là một Omega tay không tấc sắt, để Ansett
đưa cậu về đi.”
Tước Thu nhìn người quản gia từ đầu tới cuối luôn giữ nụ cười lịch sụ, cảm giác không thoải mái vẫn luôn quan quẩn bên
người cậu, dựa vào trực giác của mình, cậu không thích người này.
Nhưng có lẽ người giống như Ansett ở khắp nơi trong tòa ký túc xá dành cho
Omega này, làm con mắt cho quý tộc, giúp bọn họ giám sát nhất cử nhất
động của Omega.
Không thích thì không thích đấy, tuy nhiên dẫu
sao Tước Thu cũng không có chứng cứ xác thực, tất cả đều chỉ là phán
đoán đựa vào diễn biến hiện tại. Hơn nữa cậu còn là một người tới từ bên ngoài. Xâu chuỗi các manh mối, vẫn chưa đến lúc, Tước Thu không có lập
trường để vạch trần thân phận của người này.
Cho nên cậu im lặng chấp nhận đề nghị có lòng của Omega trầu bà.
Rời khỏi ký túc xá của Omega, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn sầm xuống.
Theo như biểu làm việc và nghỉ ngơi của trường quân sự tinh cầu
Darkness, chẳng mấy chốc sẽ tới thời gian nghiêm cấm ra ngoài vào ban
đêm đối với học viên.
Trong ký túc xá, Đường Bất Điền đã bê chiếc ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh cửa sổ, chống cằm trên bệ cửa, đôi mắt tròn
sáng như rada không ngừng quét qua con đường nhất định phải đi để vào
tòa ký túc xá, cố gắng tìm kiếm trong đám người ồn ào nhốn nháo, mong
chờ có bóng dáng nhỏ bé quen thuộc bước qua nơi đó.
Nhưng cậu ta đợi từ khi trời còn sớm cho tới lúc trời đã tối sầm vẫn không đợi được người mình muốn gặp.
Từng ngọn đèn đường nối tiếp nhau sáng lên, sự kỳ vọng trong ánh mắt Đường Bất Điền từ từ vụt tắt.
“Chắc chắn Thu Thu sẽ không về nữa đâu.” Cậu ta ủ rũ quay đầu, dường như muốn tìm kiếm cảm giác an ủi từ những người bạn cùng phòng ký túc xá của
mình, “Hệ chữa trị tốt như vậy, thích hợp với cậu ấy hơn hệ chiến đấu.”
Hứa Phong không trả lời, cậu ta ngơ ngác ngồi trên sofa, vô thức nghịch
chiếc nhẫn củ cải trong tay, không ngừng xoay vòng nhẫn tới lui.
Figo bước ra khỏi phòng tắm, trên tay còn vương bọt nước. Dường như cậu ta
chính là người bình tĩnh nhất trong số những người đang ngồi, vẫn có thể làm việc tự nhiên. Nhưng trên thực tế, chỉ có bản thân cậu ta mới biết, rốt cuộc mình sợ Tước Thu rời khỏi đây, không cần cậu ta nữa như thế
nào.
Trước đó Figo còn chia sẻ tinh thần an ủi Alpha gấu nâu và
Alpha thỏ cụp tai trạng thái cảm xúc không ổn định. Nhưng dần dần, theo
thời gian trôi qua, bản thân cậu ta cũng bắt đầu trở nên sốt ruột, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa phòng ký túc xá, chờ đợi nó sẽ mở ra như ngày
bình thường, sau đó một Omega xinh đẹp bước vào.
Nhưng mỗi lần ôm hy vọng nhìn qua đó, kết quả cuối cùng nhận được đều là sự thất vọng vô vàn.
Nhìn thấy sắp tới giờ giới nghiêm, ký túc xá sẽ cấm không cho ai ra vào nữa, trong lòng ba Alpha ngày một lo lắng hơn. Bọn họ vô cùng khát vọng
Omega, giống như người sắp chết khô mong muốn có nước, cần gấp một trận
mưa lớn mang tên Tước Thu mới có thể sống sót.
“Không sao, cho
dù… cho dù Thu Thu không về nữa thì cũng không sao hết, ít nhất thì cậu
ấy cũng đã lựa chọn hệ chữa trị an toàn hơn, đó là sự lựa chọn tốt nhất
với cậu ấy.” Figo cố gắng an ủi Đường Bất Điền và Hứa Phong, nhưng lời
đến miệng mới phát hiện lời an ủi yếu ớt này còn chẳng thuyết phục được
mình, huống hồ là người khác.
Bọn họ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ cô đơn, giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Ba chú chó nhỏ cứ thế mở to mắt mong mỏi nhìn chằm chằm vào cửa ký túc xá, mặc dù bọn họ biết tỉ lệ chờ được quá mức nhỏ bé, nhưng lại không cam
chịu chấp nhận số phận như vậy.
Thời gian từng giây từng phút
trôi qua, ngay vào lúc ba người đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng, cánh
cửa vẫn luôn không có động tĩnh gì chợt truyền tới âm thanh xoay tay
nắm.
Figo, Đường Bất Điền và Hứa Phong lập tức ngẩng phắt đầu, nhìn qua đó với ánh mắt vừa căng thẳng vừa chờ mong.
Cửa vang lên “két” một tiếng, mở ra, ngay sau đó là tiếng bước chân quen thuộc, khẽ khàng tựa như đang giẫm lên trái tim bọn họ.
Thứ rơi vào tầm mắt trước tiên là một màu vàng ấm áp tựa mặt trời.
Là Tước Thu.
Cậu trở về rồi.
Trở về nơi mà không ai có thể rời khỏi cậu.
Ba người Figo kích động đồng loạt nhìn qua đó, ánh mắt khẩn thiết khiến
Tước Thu cảm thấy sởn gai ốc, cậu vừa thay dày, vừa đắn đo nói:
“Sao… sao các cậu lại nhìn tôi với ánh mắt lạ quá vậy?”