Điêu Thư Chân hé miệng, toan nói gì đó nhưng lại bị máu tươi không ngừng
trào lên trong cổ họng làm ho sặc sụa. Cô muốn lao đến đè Hoa Túy xuống, giật lấy thiết bị kích nổ trên tay cô ta, nhưng có làm cách nào cũng
chẳng gượng dậy nổi. Nổ tung, đại khái như bị một chiếc xe tải đang chạy trên cao tốc đụng ngay chính diện, sau một khoảng thời gian văng trên
không trung thì khi rơi phịch xuống đất đã là thi thể không còn dấu hiệu sống.
Cô nhắm mắt chấp nhận số phận, song trong đầu bỗng dưng
hiện lên một suy nghĩ, rằng không biết có gặp lại Tống Ngọc Thành được
hay không?
Cơ mà người chính trực, ngay thẳng như em, chắc chắn sẽ lên thiên đường. Còn cô…
Tiếng nổ và ánh lửa trong dự đoán không hề xuất hiện. Điêu Thư Chân kinh ngạc mở mắt, thấy trên bàn trà trước mặt đang bày hai bên trái phải mỗi bên
một cái ly chứa thứ chất lỏng trong suốt giống hệt nhau.
“Sao?
Nghĩ tôi sẽ đồng quy vu tận với chị à? Vốn cũng định như vậy…” Hoa Túy
chuyển đề tài, cười bí hiểm, “Cơ mà Hoa Túy tôi đây ân tất báo, nợ tất
thường. Nếu không phải chị ép chết Giang Tiểu Thất, như vậy vừa rồi đánh chị trọng thương xem như tôi thiếu chị. Một khi đã thế, tôi sẽ cho chị
một cơ hội sống.”
“Này, ở đây có hai ly chất lỏng không màu không mùi giống hệt nhau, chỉ nhìn bằng mắt thường và ngửi mùi thì không cách nào phân biệt. Chẳng qua một ly là nước lọc, một ly là thuốc độc uống
vào khắc chết. Đương nhiên tôi biết ly nào mới là độc thật. Chị uống một ly, tôi uống ly còn lại.” Đôi con ngươi tro tàn của Hoa Túy nhìn chằm
chằm vào Điêu Thư Chân. Cô ta nhếch môi cười, “Chị có thể hỏi tôi, đương nhiên, đáp án là sự thật hay nói dối phải dựa vào phán đoán của chị
rồi. Chị xem, hai ta đều học ngành Tâm lý học, quyết đấu sinh tử thôi
đừng máu me, tàn nhẫn như thế. Nhã nhặn một chút không tốt sao, đàn chị
yêu quý?”
“Không phải chị vẫn luôn muốn thẩm vấn hung thủ của vụ
án giết người liên hoàn mà không có chứng cứ đấy ư?” Giọng Hoa Túy ngọt
ngào hệt con rắn độc sa đọa trong vườn địa đàng, khè khè vang dội, “Tới
chọn đi. Sống sốt, giết chết hung thủ, đó không phải chuyện chị khát
khao nhất sao?”
“Thú vị, thú vị.” Điêu Thư Chân cười sang sảng,
“Dùng cách thức của tâm lý học để giải quyết vấn đề, hay lắm. Tôi nhận
lời là được.”
Nói đoạn, cô còn làm mặt xấu một cách khoa trương, thè lưỡi, cười khổ: “Dù sao tôi cũng không có quyền từ chối.”
Trên chiếc bàn trà bằng gỗ tếch, hai ly nước trong suốt tỏa ánh sáng màu như thủy ngân dưới ánh trăng. Cách bàn trà, hai người ngồi hai bên. Hoa Túy vốn cực kì xinh đẹp, người còn kiều diễm hơn hoa, tiếc là hiện tại,
gương mặt tuyệt mỹ kia như mang một cái mặt nạ cười, ngay cả độ cong nơi khóe môi cũng chẳng mảy may biến đổi.
Rõ ràng, đây không phải
một cuộc chơi công bằng. Điêu Thư Chân đương nhiên là am hiểu cách đọc
vị biểu cảm, nhưng phán đoán chính xác nhất phải dựa trên phản ứng cảm
xúc bản năng chỉ thoáng qua trên gương mặt trong giây lát, với điều kiện đối phương không hề có sự chuẩn bị trước. Giờ đang là nửa đêm, trời mờ
tối, bản thân Hoa Túy lại là cao thủ tâm lý học, bày ra ván cờ thế này
chắc chắn đã chuẩn bị rất cẩn thận, chu đáo, há có thể moi ra được thông tin từ miệng cô ta một cách dễ dàng?
Nếu không thể một cú ăn ngay, vậy là cầm chắc thất bại.
Dưới ánh trăng, giữa dòng sông, gió sông mơn man, vạt áo bay phất phới, hai
cao thủ tuyệt đỉnh mỗi người một bên, nín thở, tập trung, lặng lẽ chờ
thời cơ một chiêu chế địch.
Điêu Thư Chân chầm chậm cầm chiếc ly
bên phải lên, quan sát ánh mắt Hoa Túy dần dịch chuyển theo động tác
trên tay mình, đôi đồng tử đen láy phản chiếu tia sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng. Lông mày, đồng tử, cơ vòng mi, đường nét cơ mặt đang căng chặt,
vô số thông tin tập trung trong đầu cô, cốt chỉ để vạch trần sự thật ẩn
bên dưới vô vàn những lời nói dối. Cô như muốn nhấm thức rượu ngon, lắc
thứ chất lỏng trong ly rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống mặt bàn.
Tương
tự, Điêu Thư Chân lại cầm chiếc ly bên kia lên. Nương ánh trăng mờ ảo,
cô thấy cơ mặt Hoa Túy hơi thả lỏng trong một thoáng chớp mắt, khóe môi
nhếch nhẹ lên một li, gần như không thể nhận ra. Nhưng khi nhìn kỹ lại
thì Hoa Túy vẫn giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười ấy, tựa như biểu cảm vừa rồi
chỉ là ảo giác do quá căng thẳng của Điêu Thư Chân. Lòng bàn tay cô mướt mồ hôi lạnh, dấu vân tay in trên thành ly bóng loáng. Chất lỏng trong
ly sánh vỡ ánh trăng, thể hiện rõ nỗi lo sợ, bất an trong lòng người cầm nó.
Điêu Thư Chân đặt chiếc ly bên trái xuống mặt bàn, Hoa Túy
có vẻ như đã thở phào một hơi. Bất thình lình, đồng tử Hoa Túy co chặt.
Cô thấy Điêu Thư Chân không buông chiếc ly mà giơ tay, ngửa đầu, uống
cạn chất lỏng bên trong. Nét chế giễu thoáng qua trong mắt, cô vừa định
cầm lấy chiếc ly bên phải thì một bàn tay nhầy nhụa máu đã cướp lấy nó
trước…
Hoa Túy trợn mắt, đôi mày mảnh dài nhướng cao… Không ngờ Điêu Thư Chân lại uống luôn ly bên phải!
“Tống Ngọc Thành bị giấu ở Đại lộ số 3 ven sông đúng không?!” Điêu Thư Chân hét lớn.
“Không… không phải.” Hoa Túy cố nhìn thẳng vào mắt Điêu Thư Chân, song lại khẽ
run khi đối phương hét lên câu hỏi ấy, sau đó dời mắt theo phản xạ.
“Bốn, năm, sáu, bảy. Số nào là đặc biệt nhất đối với cô?”
“Ơ… bốn.” Hoa Túy sờ mũi. Điêu Thư Chân không bỏ qua chi tiết đôi mày đen
thuôn của Hoa Túy đã nhướng lên cao, gần như không giấu được sự kinh
ngạc khi cô nói đến “bảy”.
“Con số cuối cùng, tôi nghĩ chắc là có liên quan mật thiết đến bản thân cô nhỉ?” Điêu Thư Chân che bụng, cơn
đau chói quặn lên như có mấy ngàn con dao khuấy động trong bụng cô cùng
lúc. Cảm giác lạnh lẽo do mất máu ập đến từng hồi, sức lực đang tan đi
từng chút một. Giọng cô thều thào, đồng tử dần giãn ra, sự minh mẫn,
tỉnh táo biến mất, màu u ám của cát chết dần hiển lộ trên gương mặt xinh đẹp.
“Diệp Cửu, đúng là cái tên đẹp. Căn 901, tòa nhà 7, Đại lộ
số 3 vùng ven sông.” Điêu Thư Chân dùng chút sức lực cuối cùng để mà hét lên, “Hoa Túy, cô đúng là nhu nhược. Cô tự cho là mình khổ tình, giúp
Diệp Cửu phát dương chính nghĩa, giúp Giang Tiểu Thất đòi lại công bằng, mà không hề biết từ đầu tới cuối, hai người họ chỉ hy vọng cô sống cho
thật tốt… Trước nay họ chưa bao giờ muốn cô đi gây những tội nghiệt tanh máu ấy!”
“Nói dối!” Hoa Túy túm Điêu Thư Chân người đầy vết
thương, ném lên boong tàu như ném cái túi vải rách. Điêu Thư Chân ngay
cả sức giãy giụa cũng chẳng còn, khóe miệng hộc máu đen, rõ ràng thuốc
độc đã phát huy tác dụng, mệnh như chỉ mành treo chuông.
“Có biết chỗ cũng vô dụng thôi! Chị sắp chết đến nơi rồi! Chị không cứu được ai
hết!” Gương mặt Hoa Túy hiện nét kinh hoàng, tâm trí rối loạn. Cô ta cất cao giọng nói một cách điên cuồng như để giấu đi sự bất an trong lòng.
Hoa Túy không hiểu tại sao trên mặt con người bị thương nặng sắp chết này
vẫn xuất hiện nụ cười ranh mãnh như thế. Cô nhìn theo tầm mắt Điêu Thư
Chân, thấy điện thoại mình sáng màn hình bên dưới bàn trà, gọi đến một
số điện thoại đặc biệt, đang trò chuyện… cuộc gọi đã kéo dài 5 phút 32
giây. Nói cách khác, gần như ngay từ lúc hai người đánh cược sống chết
thì cuộc đối thoại của các cô đã bị cảnh sát nghe thấy!
Cái người không còn chút năng lực phản kháng này, thế mà lại âm thầm lặng lẽ nhón mất cái điện thoại từ trên người cô.
Khóe môi Hoa Túy khẽ run, mặt trắng bệch không còn chút máu, nhìn cô gái quỷ mị kia với ánh mắt kinh hãi.
Thua, thua triệt để.
“Mật mã điện thoại của cô đơn giản thật đấy.” Điêu Thư Chân ngã trên mặt
đất, cơ khẽ co rút, giọng thều thào sắp chết nhưng vẫn hàm chứa vẻ hài
hước, “Hoa Túy, có phải trong những đêm mơ, cô hay nhớ về khoảng thời
gian tươi đẹp lúc còn ở trường kia không? Khi ấy có Hoa Tam, Tiểu Thất,
Tiểu Cửu, đúng là khoảng thời gian ngập trong sữa béo và mật ngọt nhỉ?
379zyq, Hoa Giang Diệp ở bên nhau, nguyện vọng tốt đẹp biết nhường nào.
Bọn họ không mong cô chết, tôi cũng thế thôi…”
Cặp đồng tử giãn
rộng của Điêu Thư Chân phản chiếu sự kinh ngạc tột cùng của Hoa Túy. Cô
gắng gượng gào lên, đôi mắt hổ phách lúc này sáng rỡ, có thần tưởng như
hồi quang phản chiếu: “Tôi chỉ mong có thể đưa cô ra công lý một cách
đường đường chính chính. Người như cô, lén lút hành hạ chết những kẻ có
tội kia, trốn chui trốn nhủi hệt đám chuột trong cống rãnh, khiến người
bạn thân nhất vì cô mà chết, vậy có còn xứng làm người không?!”
“Tôi…” Hoa Túy thế mà lại cảm thấy kinh sợ bởi khí thế của cái người đang hấp
hối trước mắt. Cô lùi về sau một bước, không dám tiến lên.
“Tôi…
xin giúp tôi nói cho Tống Ngọc Thành… nói là…” Điêu Thư Chân không để ý
đến Hoa Túy nữa, cô như ngọn nến sắp tàn, lóe lên những tia sáng cuối
cùng từ ngọn lửa le lói, cố gắng giữ cho giọng mình được rõ ràng, “Tôi…
em ấy.”
Đoạn, cô im lặng một chốc, khóe môi gợi lên nụ cười, cuối cùng vẫn không nói ra chữ ấy. Câu nói này như đã rút cạn toàn bộ sức
lực của Điêu Thư Chân. Tay cô rũ rượi thả xuống, đầu gục sang bên, mắt
từ từ khép lại, như chìm vào cơn mê vĩnh hằng.
Lúc này, bên bờ sông đã inh ỏi tiếng còi báo động. Xe cảnh sát lũ lượt kéo đến đại lộ ven sông.
Hình ảnh cuối cùng trong ý thức mông lung, mơ hồ là Hoa Túy kéo chân cô, ném cô vào dòng nước sông lạnh băng như ném một túi rác.
Bóng tối bao trùm.
Trên đại lộ ven sông, cảnh sát vội vã xuống xe, xa xa đã nghe thấy giữa sông vang lên một tiếng nổ lớn. Giữa ánh lửa lan tràn, một chiếc thuyền đánh cá đổ sụp, từng mảnh vụn chìm dần xuống lòng sông. Cơn gió nóng cùng
mùi thuốc súng từ vụ nổ ập vào mặt họ, như đang hát một khúc đưa tang
thê lương mà đẹp đẽ.