Điêu Thư Chân ngơ ngác. Ủy viên kỷ luật lạnh lùng hễ nghe cô nói bậy là sẽ phạt cảnh cáo năm xưa sao giờ lại thành ra thế này?!?
… Cái tên dạy hư em ấy thật sự nên bị kéo ra bắn chết!
Ủa khoan, tui tự bắn chết tui?
Đêm tối, nhiệt độ giữa hè vẫn chẳng mảy may hạ xuống. Trong tiếng ve râm
ran, hai má Điêu Thư Chân trở nên nóng rực. Cô kéo chiếc cà vạt trên cổ, phần xương đòn xinh đẹp cứ thế lộ ra dưới bóng đêm.
Ánh mắt Tống Ngọc Thành trở nên sâu thẳm, nơi ấy có thứ gì đó rất khó diễn tả đang
quay cuồng: “Trông sắc mặt chị không được tốt lắm, do uống quá nhiều
rượu à?”
Điêu Thư Chân bèn thuật lại từng câu chữ trong cuộc nói
chuyện với Giang Tiểu Thất ở phòng thẩm vấn cho Tống Ngọc Thành nghe.
Hai người vừa đi đến bãi đỗ xe vừa thảo luận về vụ án.
“Em cũng
cảm thấy có chỗ đáng ngờ.” Tống Ngọc Thành vung tay diễn tả, nói, “Căn
cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi của em thì vết thương ở ba vụ án trước đều là phải sâu trái nông, phải rộng trái hẹp, thế nên hung thủ là
người thuận tay phải, như phần lớn mọi người. Nhưng dựa theo tình huống
chúng ta chứng kiến lúc Giang Tiểu Thất siết cổ trưởng phòng Ngô thì cô
ta cố định bằng tay phải, tay trái siết dây thép… Tay mạnh hơn của Giang Tiểu Thất hẳn là tay trái.”
Điêu Thư Chân cau mày, cẩn thận ngẫm lại cảnh tượng lúc gặp Giang Tiểu Thất, sau đó ngập ngừng nói: “Cơ mà
mấy lúc kí tên, cô ta đều dùng tay phải… Nhưng thế cũng không nói lên
được điều gì. Có những đứa trẻ sinh ra thuận tay trái nhưng khi đi học,
cha mẹ sợ con mình dùng tay trái thì tương lai ra xã hội sẽ gặp hạn chế
gì đó, thế là dạy con dùng tay phải học hành, sinh hoạt. Trên cơ bản thì những người này đều là tay năm tay mười.”
Tống Ngọc Thành lắc
đầu, từ tốn nói: “Cái này đúng là không thể xem như chứng cứ. Chị hoài
nghi cô ta không phải hung thủ là do tâm lý tội phạm hay sao?”
“Rất khó nói. Nếu bảo có chứng cứ gì chắc chắn hay không thì đúng là không
có, mà hồ sơ tâm lý tội phạm cũng khá thiên về những suy đoán chủ quan,
thiếu chứng cứ khách quan.” Điêu Thư Chân cau mày, bĩu môi, mặt nhăn
nhó, “Chị chỉ cảm thấy vụ án này phá được quá dễ dàng. Hơn nữa, chị cứ
có cảm giác hung thủ chúng ta bắt được trong vụ của trưởng phòng Ngô rất khác với những vụ trước đó.”
“Hung thủ ở mấy vụ trước vô cùng
tàn nhẫn và quyết liệt... Tuy nói Giang Tiểu Thất mắc bệnh nan y, chẳng
còn lưu luyến gì với cuộc đời, cũng không phải kiêng dè điều chi, có thể không màng đến sự ràng buộc của đạo đức và pháp luật.” Điêu Thư Chân
nói, “Nhưng khi Hách Nhân xông vào, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là nhảy lên cửa sổ định tự sát. Nếu dựa theo mô thức hành vi của hung thủ
mà nói thì khả năng xuất hiện phản ứng như thế không cao.”
“Hung
thủ nhảy lầu tự sát là chết mà bị bắt thì cũng chết, thế tại sao không
gắng sức siết cổ cho chết trưởng phòng Ngô luôn đi. Như vậy không hợp
logic.” Điêu Thư Chân cười khổ, “Hầy, tuy vụ án nhìn như kết thúc rồi
nhưng sao chị cứ cảm thấy càng rắc rối, mông lung.”
“Nói gì thì
nói, lần sau chị đừng đi gặp hung thủ một mình nữa.” Tống Ngọc Thành trở tay nắm chặt tay Điêu Thư Chân, “Em lo cho chị thật đấy. Hiện giờ đang
là thời kì nhạy cảm, lỡ có chuyện gì…”
“Nhưng nếu Giang Tiểu Thất có nỗi oan ức thì sao? Ngộ nhỡ thật sự có uẩn khúc gì đó?” Đôi mắt màu
hổ phách của Điêu Thư Chân lặng lẽ nhìn Tống Ngọc Thành, “Em cũng cảm
thấy chị không nên đi gặp cô ta ư?”
Tống Ngọc Thành không đáp.
Đôi con ngươi trong vắt, sâu thẳm kia loang ra một lớp nước rất nhạt,
như màn sương lượn lờ trên mặt hồ lạnh lẽo, chỉ một cơn gió thoáng qua
là có thể thổi tan.
Điêu Thư Chân cảm nhận được bàn tay hơi phiếm lạnh của Tống Ngọc Thành đang siết chặt những đốt xương ngón tay cô,
lòng bàn tay đã hơi mướt mồ hôi. Biết đối phương thật sự lo lắng cho sự
an nguy của mình, trong lòng cô không khỏi nhói đau, cảm thấy lời mình
vừa thốt ra đúng là có hơi nặng.
Vì thế, cô cười cười một cách tự nhiên. Đôi mắt hổ phách lóe lên sắc màu sinh động, dáng điệu hết sức vô tư lự.
“Ai da, chị có thể gặp chuyện gì được chứ? Tuy thủ đoạn gây án của hung thủ có hơi tàn bạo nhưng đó vẫn chỉ là một cô gái yếu ớt thôi mà, còn có
các cảnh sát đang trực quan sát camera theo dõi. Chị bảo đảm lần sau
nhất định sẽ không thế nữa!”
Tống Ngọc Thành dùng ngón tay thon dài như bạch ngọc điểm lên trán Điêu Thư Chân, thấp giọng nói: “Chị mà nhớ được thì đã hay.”
Điêu Thư Chân còn định nói tiếp nhưng Tống Ngọc Thành đã kề sát. Hơi thở ấm
áp phả lên vành tai cô, đối phương khẽ thì thầm một câu gì đó.
Điêu Thư Chân đỏ mặt. Cảm giác hứng khởi bất chợt dâng lên từ chỗ xương
cùng. Hai chân cô hơi nhũn đi, nhiệt độ trên mặt cũng càng cao.
Sao ở trước mặt Tống Ngọc Thành lại yếu nhớt thế cơ chứ? Hồi trước cũng có nhạy cảm vậy đâu! Cáo con xù lông rên rỉ trong lòng.
Nói thì nói vậy nhưng mọi vấn đề vẫn cứ ngổn ngang trong đầu Điêu Thư Chân, khiến cô trằn trọc mãi không thể vào giấc ngủ.
Nếu Giang Tiểu Thất thật sự không phải hung thủ, vậy cô ta biết được cách
thức gây án của hung thủ từ đâu? Lại làm sao đưa ra những chứng cứ đó?
Người mà trước khi chết Giang Tiểu Thất vẫn không yên lòng là ai?
Tại sao Giang Tiểu Thất lại nhờ mình chuyển lời đến “cậu ấy”? Đó là người cô ta quen biết hay sao?
Nhất định phải sống lại là ý gì?
Sự u ám mơ hồ bao phủ trong lòng Điêu Thư Chân. Rõ ràng vụ án đã chấm dứt, hung thủ đã sa lưới, thế nhưng cái dự cảm không rõ ràng ấy vẫn liên tục ảnh hưởng cô, nhắc cô rằng chân tướng hãy còn chìm trong màn sương mù,
bị che khuất bởi những thứ giả tạo ở hiện thực.
Cô trơ mắt nhìn
trần nhà, những suy nghĩ trong lòng cứ quay cuồng khiến cô không được
yên, phải lăn lộn trằn trọc trên giường mãi.
Tống Ngọc Thành gõ nhẹ lên cửa mấy cái, rồi mang một ly sữa ấm đến.
Cô nàng thuận thế ngồi xuống đầu giường, đôi con ngươi đen láy thăm thẳm
nhìn cô, tạo cho Điêu Thư Chân một cảm giác áp lực không lời.
Nhớ đến những gì thì thầm trong ngõ nhỏ của hai người lúc tối, Điêu Thư
Chân lại cảm thấy cái khăn trải giường bên dưới nóng lên, khiến cô càng
khó đi vào giấc ngủ.
“Uống đi.” Tống Ngọc Thành ngồi bên mép
giường, đặt chiếc ly thủy tinh lên chiếc tủ đầu giường ngổn ngang đầy
những thứ đồ linh tinh, cất lời dặn.
“Không muốn uống.” Điêu Thư
Chân cầm gối đầu che đi gương mặt ửng đỏ. Giọng nói ảo não vang lên bên
dưới lớp gối mềm mại, “Chị mới không uống cái sữa dưỡng sinh gì đó đâu.
Chị muốn uống ngọt, lạnh!”
Giọng cô mềm mại, nũng nịu, âm cuối
hơi đánh lên cao, hệt cái móc nhỏ khiến đầu quả tim Tống Ngọc Thành ngứa ngáy, cả người tê tê như có dòng điện chạy qua.
“Vậy chị lấy gối ra đi, em có thứ tốt cho chị.” Trong giọng nói trong trẻo, mát lạnh của Tống Ngọc Thành thoáng chút dung túng, nuông chiều, hệt đang dỗ một đứa bé không nghe lời.
Điêu Thư Chân ôm gối lăn qua lăn lại mấy vòng, miệng lẩm bẩm: “Chị không nghe chị không nghe chị không nghe…”
Chờ đến khi Điêu Thư Chân lăn qua thì Tống Ngọc Thành đã nhanh tay túm lấy
lớp áo đằng sau lưng đối phương, tay kia kéo chị vào lòng.
Khi
Điêu Thư Chân còn đang giãy giụa thì gương mặt Tống Ngọc Thành đã phóng
đại ngay trước mắt, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô. Theo phản xạ, Điêu Thư Chân nghiêng đầu đi, song lại bị đối phương bóp chặt cằm, không thể
nhúc nhích. Hai cánh môi tái nhợt phủ lên, độ ấm của sữa lan ra trên cặp môi mỏng vốn lạnh lẽo kia, nóng cháy, ướt át. Tống Ngọc Thành giữ chặt
gáy Điêu Thư Chân, thoáng chần chờ, như đang do dự xem bước tiếp theo
nên làm thế nào.
Điêu Thư Chân ngơ ngác. Hương hoa cỏ trên người
Tống Ngọc Thành khiến cô choáng váng. Trong lúc mơ màng, cô vẫn không
quên đảo khách thành chủ. Mắt thấy hai cánh môi trước mắt đang chực chờ
hôn xuống, Tống Ngọc Thành lại nghiêng đầu. Nụ hôn mềm mại ngoài dự đoán đáp lên trán cô, uyển chuyển, nhẹ nhàng hệt một chiếc lông vũ phất phơ
rơi xuống mặt hồ, gợi lên từng vòng sóng gợn.
Đôi con ngươi sâu
thẳm của Tống Ngọc Thành loang ánh sáng ướt át, chứa đựng ý cười vui vẻ, như tảng đá vỏ chai được mài giũa, rực rỡ lạ thường. Điêu Thư Chân có
cảm giác tức giận như bị trêu đùa. Vì thế, bên môi cô nàng họ Tống nào
đó có thêm một vết lõm be bé, ái muội, nhìn chứng cứ thì biết người gây
án đích thị là Điêu cáo con có răng nanh.
Ngón tay lạnh lẽo của Tống Ngọc Thành sờ lên trán, lau đi vết sữa tươi trắng còn vương lại.
“Thứ ngọt, lạnh mà chị muốn đấy.” Tống Ngọc Thành nhìn Điêu Thư Chân lúc này đang đỏ mặt đỏ tai, nói một cách nghiêm túc.
“Tôi đây… cảm ơn… cô…” Điêu Thư Chân thẹn quá hóa giận, đưa chân đi ngáng
Tống Ngọc Thành, “Người ta là “vận động” trong ngoặc kép, còn cô thì kéo tôi đi chạy tám trăm mét thật. Rốt cuộc cô là ma quỷ gì thế hả?!?”
Tống Ngọc Thành trịnh trọng nói: “Vận động có ích cho cơ thể và tinh thần.
Với cả, cái “vận động” mà chị muốn làm ấy, giờ vẫn chưa phải lúc. Chờ
đến khi vụ án được phá…”
“Là được hở?” Điêu Thư Chân cười híp mắt, rất giống một chú cáo con vừa trộm được thịt.
“Không, lúc đó còn có vụ án tiếp theo.” Tống Ngọc Thành nghiêm mặt nói.
… Biết ngay mà. Dù có hiểu kết cấu sinh lý cơ thể người tới đâu đi nữa
thì cô nàng này cũng chỉ lái chiếc xe giả* được thôi. Điêu Thư Chân lại
kêu rên trong lòng.
*Lái xe là tiếng lóng bên TQ, ý là ‘nói về chuyện quan hệ’. ‘Lái xe giả’ thì quý dị tự suy ra nhe.
Sau màn đấy, cái đầu rối tung của Điêu Thư Chân đã hoàn toàn đứng máy. Khi
thoáng bình tĩnh lại rồi, cơn mệt mỏi mới ập đến vồ vập như thủy triều.
Cô khép mắt, chỉ nhoáng cái đã chìm vào cơn mơ.
“Còn nói người
khác kéo quần lên là trở mặt.” Tống Ngọc Thành khảy vành tai Điêu Thư
Chân. Xúc cảm mềm mại, ấm áp lại đàn hồi ấy khá là dễ chịu, “Chính chị
hôn xong là ngả đầu ngủ mất cũng có tốt hơn ai đâu.”
Đoạn, cô
khom lưng, do dự một chốc rồi vẫn lướt qua cánh môi màu anh đào nhạt mềm mại, mê người, điểm nhẹ lên đó một cái như chuồn chuồn lướt nước, hoa
sớm chớm sương.
“Ngủ ngon, cáo con của em.”
Hôm sau, khi
đến phòng làm việc ở tỉnh, Điêu Thư Chân phát hiện các đồng nghiệp chung quanh đều đang nhìn cô bằng ánh mắt hoặc đồng tình, hoặc thương lại,
khiến lưng cô cứ châm chích như kim đâm. Thế nhưng vừa quay đầu định hỏi thì các đồng nghiệp đang nhỏ giọng xì xầm lại đồng loạt cúi mặt, vùi
đầu vào công việc trên bàn, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Tất cả những điều đó khiến nỗi u ám chẳng lành trong lòng cô càng thêm phần dày nặng. Không rảnh bận tâm quá nhiều, cô chau chặt mày, bước vội vào
trong.
Đến lúc vào văn phòng gặp Vương Diễm Diễm thì dự cảm mơ hồ trong lòng cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Mặt Vương Diễm Diễm sa sầm, thái độ khác hẳn với vẻ ôn hòa, gần gũi khi gặp Điêu Thư Chân lúc trước. Chị gật gật đầu với cô, nói: “Em ngồi xuống
trước đi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy chị? Chuyện vụ án à?” Trái tim
Điêu Thư Chân treo ngang cổ họng. Chỉ trong thoáng chốc mà trăm ngàn khả năng và suy đoán đã vụt qua tâm trí, song lại không một cái nào đáng
tin. Cô đành phải cất tiếng hỏi: “Có liên quan đến vụ án giết người liên hoàn ở thành phố C ạ?”
“Giang Tiểu Thất chết rồi.” Giọng Vương Diễm Diễn khàn đặc, như rặn mấy chữ đó ra từ cổ họng.
“Cái gì?” Không khí ngưng đọng trong giây lát. Điêu Thư Chân đứng bật dậy
như bị lửa đốt, khiến chiếc ghế ngã lăn quay, hồ sơ trên bàn lả tả bay
xuống hệt tuyết rơi phủ đầy mặt đất, “Chuyện khi nào? Chết như thế nào?
Nguyên nhân chết là gì?”
“Kết quả khám nghiệm tử thi cụ thể còn
chưa có.” Vương Diễm Diễm trầm mặt. Tại góc ngược sáng thế này, Điêu Thư Chân không nhìn rõ lắm nét mặt của chị, “Cơ mà qua bước đầu khám nghiệm thì nhận định là chết do ngộ độc cyanide, chất độc được giấu trong ổ
răng, thời gian tử vong là 1 giờ 37 phút rạng sáng hôm nay. Tất cả những điều đó đều được ghi hình rõ ràng trong video theo dõi. Căn cứ vào khẩu cung và vật chứng mà cô ta cung cấp, những chứng cứ này đã đủ để kết
án, vụ án không phải vấn đề lớn nhất. Nhưng nghi phạm tử vong ngoài ý
muốn trong lúc bị giam giữ, bên Cục Cảnh sát thành phố chắc chắn không
tránh khỏi liên lụy.”
Điêu Thư Chân chậm rãi ngồi xuống ghế, suy
nghĩ chớp nhoáng, thoáng chốc đã hiểu được đầu đuôi sự việc. Điều kì lạ
chính là so với dự cảm chẳng lành, lo sợ bất an trước đó, cơn dông tố
lúc này lại khiến Điêu Thư Chân có cảm giác bình tĩnh như chuyện đã rồi.
Cô nói với vẻ tự nhiên, trấn định: “Tối qua em đi gặp Giang Tiểu Thất, thế nên em cũng bị liên lụy, đúng không?”
Vương Diễm Diễm gật đầu, nói: “Nhà họ Giang rất có tiếng nói trong giới tư
pháp. Bọn họ chấp nhận kết quả Giang Tiểu Thất tự sát, cũng chấp nhận
rằng cô ta là hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn ở thành phố C.
Sau khi Cục Cảnh sát thành phố đưa ra chứng cứ là video giám sát, bọn họ không truy cứu trách nhiệm của Cục Cảnh sát thành phố C nữa…”
“Nhưng vẫn khăng khăng cho rằng em đã tra tấn, ép cung, kích thích đến tinh
thần Giang Tiểu Thất, dẫn đến cái chết của cô ta. Nhà họ Giang có sức
ảnh hưởng rất lớn trong giới tư pháp. Chuyện này thậm chí đã đến tai Tổ
Điều tra Đặc biệt ở trên. Năm ngày sau, bọn họ sẽ tới tỉnh, tiến hành
điều tra cụ thể vụ việc này.”
“Nực cười. Điều tra thì điều tra,
em sợ chắc? Camera giám sát trong phòng thẩm vấn vẫn luôn hoạt động mà,
không phải đã rõ ràng hết rồi sao?!” Điêu Thư Chân tức giận cười khẩy.
Đột nhiên cô đập bàn, nở nụ cười khá điên cuồng, cơ mặt vặn vẹo, “Cho dù tối qua em đi gặp Giang Tiểu Thất là không phù hợp với quy trình nhưng
cứ trích xuất video giám sát thì biết ngay. Em không động đến một sợi
tóc của cô ta, thậm chí còn chưa nói lời gì lạ, huống hồ tra tấn, ép
cung!”
Đôi mày Vương Diễm Diễm chau chặt thành chữ “Xuyên” (川).
Người cô chìm sâu vào chiếc ghế dựa, giọng khàn khàn, chậm rãi cất
tiếng: “Đoạn video giám sát khoảng thời gian em gặp riêng Giang Tiểu
Thất tối qua mất rồi.”
“Cái gì?” Thái dương Điêu Thư Chân túa mồ
hôi, sắc mặt trắng bệch. Như bao chuyện mưa rền gió dữ bất chợt ập đến
khiến cô nhất thời ngỡ ngàng, luống cuống, cô siết chặt thứ đồ cứng ngắc trong túi theo phản xạ có điều kiện, “Em có…”
Đoạn, cô chau mày, đầu chợt lóe lên suy đoán, chậm rãi ngồi trở xuống ghế rồi đổi giọng
hỏi: “Chỉ có mỗi đoạn video lúc em đi gặp Giang Tiểu Thất là bị mất thôi hả chị?”
“Nói cho đúng thì trong phòng 45 phút từ lúc em đi vào
đến lúc em bước ra là biến mất.” Vương Diễm Diễm bổ sung, “Chỉ mất mỗi
đoạn ghi hình khi em gặp riêng Giang Tiểu Thất… Nói chỗ này không có gì
khúc mắc thì chị chắc chắn không tin.”
“Bên Cục Cảnh sát thành
phố C nói sao chị?” Điêu Thư Chân nhếch môi cười cười, “Chắc bên chính
thức bảo là thiết bị trục trặc gì đó hả?”
“Phải.” Vương Diễm Diễm nói, “Nếu chị nói cái này không phải nhắm vào em thì chắc cũng chẳng ai tin đâu nhỉ? Thư Chân, giờ có chỉ trích hành vi vi phạm quy định của em cũng chẳng làm nên trò trống gì, nhưng rốt cuộc em đã nói gì với Giang
Tiểu Thất? Thật ra vụ án đã kết thúc rồi, chị cũng không rõ chuyện cô ta dùng mạng của mình để hãm hại em rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Điêu Thư Chân ôm đầu gối, gồi trên ghế, chậm rãi lắc lư: “Em hoài nghi Giang Tiểu Thất không phải hung thủ thật sự.”
Điêu Thư Chân cười cười, ánh sáng lạnh lẽo, sắc bén lóe lên trong mắt: “Đúng là một mũi tên trúng ba đích. Cục Cảnh sát thành phố C phá được vụ án
nghiêm trọng, phạm nhân lại sợ tội tự sát. Bê bối lớn như thế, chuyện
này chắc chắn không thể gióng trống khua chiêng mà đành phải xử lí âm
thầm lặng lẽ. Nhà họ Giang thủ đoạn vô biên, lại không truy cứu trách
nhiệm Cục Cảnh sát thành phố giám sát không nghiêm ngặt, khiến Giang
Tiểu Thất tự sát mất mạng mà chỉ nhắm vào một mình em, không liên lụy
đến ai khác. Còn em, ít nhất đình chỉ tạm thời để điều tra là không
tránh được rồi, đặc biệt còn không biết có qua được ải của Tổ Điều tra
lần này hay không… Thân mình chưa chắc đã lo xong, dù không trầy da tróc vảy thì để giữ được chức vị, em cũng buộc phải chạy ngược chạy xuôi,
đương nhiên không rảnh quản chuyện vụ án nữa.”
Vương Diễm Diễm
hơi hé miệng, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Điêu Thư Chân ngăn chị lại,
sau đó phất tay tiêu sái: “Sư tỷ, em biết chị muốn che chở cho em, nhưng không cần đâu. Tạm đình chỉ thì cứ tạm đình chỉ đi. Tổ Điều tra có xử
lí thế nào cũng được, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, em đành chịu.”
“Sống chết có số, phú quý do trời. Cái ngành Tâm lý học tội phạm này đi đến
đường cùng thì đường cùng đi, mặc cho số phận vậy.” Điêu Thư Chân nhún
vai, điệu bộ như chẳng còn gì để mất.
“Em không quan tâm đến sự
trong sạch của bản thân em nhưng còn Tống Ngọc Thành thì sao? Em không
nghĩ cho em ấy à?” Trong lúc cấp bách, Vương Diễm Diễm đứng bật dậy,
nói.
Điêu Thư Chân cong khóe môi một cách khoa trương. Cô nheo
mắt, không nhìn rõ được nét mặt. Thoạt trông cô như đang cười, nhưng
Vương Diễm Diễm lại cảm thấy biểu cảm ấy còn khó coi hơn là khóc.
“Hết người này đến người khác, ai cũng khuyên tôi nghĩ cho Tống Ngọc Thành.” Điêu Thư Chân bước vội rời đi, vừa lúc đạp lên một tờ hồ sơ rơi xuống
ban nãy, giọng xem thường, trôi dạt, “Chẳng lẽ mấy người thật sự cho
rằng tôi và em ấy có thể bên nhau?”
_____________
Tác giả:
Trả lời câu hỏi của bạn đọc:
Hỏi: Chừng nào được thấy hai bả hú hí?
Đáp: Khi vụ án được phá…
Hỏi: Là được hả?
Đáp: Rồi còn có vụ án tiếp theo.
(bị độc giả đá bay)
Khúc trên là đùa vui thôi, nhanh lắm.
Mấy chương sau có một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười chút ngược, sẽ ngọt lại nhanh thôi, yên tâm.