Thời gian qua mải lo bận bịu mấy vụ án ở thành phố C, lâu rồi không trở
lại văn phòng ở tỉnh. Sau khi chào hỏi từng đồng nghiệp xa cách đã lâu,
Điêu Thư Chân gặp được trưởng phòng Tâm lý Tội phạm của tỉnh, cũng chính là sư tỷ của cô, Vương Diễm Diễm.
"Sao nhìn em như bị chà đạp quá độ vậy? Ai ăn hiếp em?" Vương Diễm Diễm cau mày, phát hiện chút manh mối.
Thật ra cũng khó trách cô nghĩ vậy. Tóc mái Điêu Thư Chân ướt đẫm, dính bết
lên làn da trắng nõn. Bên dưới hàng mi dày vương vệt nước, không rõ là
mồ hôi hay nước mắt. Đuôi mắt đỏ ửng một cách bất thường, sắc mặt hồng
hào, vừa thấy không có người ngoài là lập tức thả người ngồi phịch xuống ghế. Trông héo hon, ỉu xìu lạ thường, thê thảm như bị ép khô quá độ.
Đã vào hè, thời tiết hơi nóng, vừa ngồi xuống, Điêu Thư Chân đã quen tay
mở nút đồng phục, toan xắn tay áo. Song, cô lại bất chợt khựng lại, thả
tay xuống.
Nhưng Vương Diễm Diễm lại không bỏ qua vết dây trói
lờ mờ ái muội trên cổ tay Điêu Thư Chân. Lửa Thánh nhiều chuyện cháy
hừng hực trong mắt, cô nhướng mày, nói với vẻ hài hước: "Ầy, đừng ỷ mình trẻ mà không để ý thân thể nhé. Vẫn phải kiềm chế một chút."
Đoạn, cô quay về với giọng điệu bình thường: "Nói sao thì bạo lực gia đình
cũng là phạm pháp. Nếu em không rành thì nhớ thu thập chứng cứ, chị giúp em xử người đó."
"Em cảm ơn chị nhe." Điêu Thư Chân héo hon hệt
cọng rau cần bị phơi ba ngày dưới ánh nắng chói chang, gay gắt. Cô ỉu
xìu nói: "Không vòng vo nữa, chẳng phải chị chỉ muốn hóng chuyện, nhân
tiện tìm hiểu xem là ai trị được tai họa này sao?"
"Sao lại nói
thế? Chị thật tình muốn giúp em mà." Vương Diễm Diễm nháy mắt mấy cái,
lại cười nói, "Bảo vệ pháp luật quốc gia là trách nhiệm của mỗi công
dân. Gặp một cô nàng vô tội có thể là nạn nhân của bạo lực gia đình, sao có thể khoanh tay đứng nhìn cho được? Làm thế thì chị có xứng với bộ
đồng phục và huy hiệu cảnh sát này không? Xứng với lời thề chị từng lập
không..."
"Rồi, rồi, rồi, bà chị làm ơn tém lại một chút." Đối
với vị sư tỷ luôn nghiêm túc, tháo vát trước mặt người ngoài nhưng lại
lắm mồm, nhiều chuyện trước mặt người nhà này, Điêu Thư Chân thật sự
không tài nào chịu nổi.
"Vậy em nói cho chị biết đi." Dưa này
Vương Diễm Diễm không ăn không được. Cô quá hiểu Điêu Thư Chân trăng hoa thế nào, lại lợi dụng những thủ đoạn của bản thân kiểu gì để chơi đùa
giữa rừng hoa mà chưa bao giờ thất bại. Một Điêu Thư Chân bị trị thành
ngoan ngoãn như vậy, cô thật sự chưa nghe chưa thấy bao giờ, căn bản
không kiềm được lòng hiếu kì.
"Thì Tống Ngọc Thành chứ ai." Điêu Thư Chân thở dài, trên mặt nổi lên một quầng đỏ lạ thường.
"À, chị còn tưởng là ai. Ai cũng không được ăn hiếp sư muội của chị chứ..." Vương Diễm Diễm quen miệng nói, rồi bất chợt hồi thần, "Xí khoan, em
nói Tống Ngọc Thành á? Là cô nàng Tống Ngọc Thành, cao thủ khám nghiệm
tử thi bao nhiêu lần phá được kỳ án, nữ thần băng giá ngàn năm không tan đấy hả?"
"Đúng vậy." Điêu Thư Chân còn nhìn lên trần nhà mà thất thần, một ánh mắt cũng lười bố thí cho Vương Diễm Diễm.
Vương Diễm Diễm đột nhiên nắm lấy tay Điêu Thư Chân, kích động mà chân thành
nói: "Cảm ơn Đảng, cảm ơn Nhà nước, cuối cùng cũng có người phát dương
chính nghĩa, thay trời hành đạo mà thu phục em rồi! Hy sinh hạnh phúc
của bản thân vì bao nhiêu cô gái khác, phương thức sấm rền gió cuốn như
thế, tinh thần dũng cảm bất khuất như thế, giác ngộ cao thâm sáng suốt
như thế, đúng là tấm gương mẫu mực của chúng ta."
Nhìn Vương Diễm Diễm kích động thổ lộ, Điêu Thư Chân cũng chân thành đáp lời: "... Biến."
Biết ngay sư tỷ không đáng tin mà... Cái gì phát dương chính nghĩa, thay
trời hành đạo, toàn là lừa đảo cả. Thật ra chị chỉ muốn biết là ai trị
cô, khiến cô trở nên ngoan ngoãn thôi. Rốt cuộc chị là sư tỷ của ai
hả?!?
"Cuối cùng cũng có người thu phục con hồ yêu ngàn năm là em rồi. Chị phải đi phóng pháo hoa ahahahaha." Vương Diễm Diễm vui vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Biết ngay. Điêu Thư Chân trợn mắt. Chị ấy, chỉ muốn cười vào mặt em thôi
Cơ mà cô cũng hiểu được ẩn ý của chị. Hai người là sư tỷ muội đồng môn,
quan hệ rất thân thiết, cộng thêm thầy từng giao phó Điêu Thư Chân cho
Vương Diễm Diễm chăm sóc. Ngoài tình chiến hữu sống chết có nhau, hai
người các cô còn có tình cảm ấm áp giữa người nhà nữa.
Vương Diễm Diễm không có thành kiến với đồng tính luyến ái. Cô biết Điêu Thư Chân
có nỗi khổ khó nói, song cũng không tán đồng hành vi lưu tình khắp nơi
của cô nàng. Mà hôm nay, cuối cùng cô đã thấy được một người nào đó có
thể hàng phục tính tình Điêu Thư Chân, khuyên bảo tật xấu của sư muội,
sao có thể không mừng rỡ cho được? Một người làm quan cả họ được nhờ cơ
mà!
Hai người đùa giỡn với nhau một lúc, sau đó cùng nghiêm mặt, kéo cuộc hội thoại trở lại chuyện công việc.
"Mấy vụ án ở thành phố C, em có suy nghĩ gì không?" Vương Diễm Diễm ngồi
trên ghế, hai chân bắt tréo, đầy khí thế của một trưởng phòng Tâm lý Tội phạm của tỉnh.
"Trên cơ bản thì em tán đồng với phương hướng phá án của Cục Cảnh sát thành phố. Nhưng hung thủ có ý thức phản trinh sát
rất cao, em nghi nếu cứ điều tra theo phương hướng phá án truyền thống
thì không biết có truy bắt được hung thủ hay không." Điêu Thư Chân trầm
ngâm nói, "Dựa theo những gì em quan sát và phân tích, em cảm thấy có
thể gộp ba vụ án lại điều tra một lượt, có lẽ sẽ tìm được ý tưởng gì
mới."
"Nếu là điều tra một lượt thì em có bằng chứng gì? Chỉ vì
thời gian phát sinh vụ án gần nhau, lại đều là án treo chưa phá à?"
Vương Diễm Diễm không đồng ý, "Thế thì chưa đủ."
"Dù hiện tại đó
chỉ là suy đoán chủ quan của em nhưng tin chắc em sẽ mau chóng tìm được
bằng chứng." Điêu Thư Chân nói, giọng ngập tràn tự tin.
"Ừm, chị
tin em. Giờ phía tỉnh bên đây cũng đang tập trung chú ý đến ba vụ án
treo ở thành phố C, đặc biệt là vụ con rể của chủ tịch Chu. Vụ đó gây
xôn xao dư luận, có thể nói là ai ai cũng biết, cảnh sát thành phố C
chịu áp lực rất lớn, đành nhờ đến sự trợ giúp từ chúng ta." Vương Diễm
Diễm cong ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn, nói một cách tự nhiên, "Trước
khi em trở lại thì chị đã bảo phía thành phố C gửi hết những thông tin,
tài liệu hiện có về ba vụ án đến đây rồi. Em cứ làm theo suy nghĩ của em đi, không cần phải dè chừng người khác."
Điêu Thư Chân gật đầu,
mắt ngập tràn sự cảm kích. Lấy tài liệu chỉ là chuyện nhỏ, có được người cùng suy nghĩ với mình, còn âm thầm đứng sau ủng hộ mới hiếm thấy. Tình nghĩa này, khó lòng giải thích được.
"Rồi, chị đây không quấy
rầy em nữa." Vương Diễm Diễm đặt tài liệu xuống, bước ra ngoài, đóng cửa lại, rồi bất chợt dò đầu vào như sực nhớ ra gì đó. Cô cười nói: "Cho dù mới quen hay quấn quít bên nhau nhưng tối cũng phải kiềm chế chút nhé.
Em và Ngọc Thành đều là nòng cốt trong ngành, nếu ban ngày phá án mà ỉu
xìu thì hỏng."
Điêu Thư Chân đỡ trán, mặt ngập tràn sự xấu hổ.
Nếu là thường ngày thì cô có thể vênh váo bật lại sư tỷ, nói mình là
người chủ động, sao có thể sa sút tinh thần. Nhưng bộ dáng thê thảm ban
sáng đã lọt vào mắt chị rồi, giờ cô có biện bạch thế nào cũng không
thuyết phục, đành phải im lặng chịu đựng.
"À phải rồi." Vương
Diễm Diễm cười xấu xa, "Ngọc Thành chắc sẽ tinh thần phấn chấn, nhưng mà em ấy, đừng để dậy không nổi nhá, phải để ý cái lưng."
"Tụi em
chỉ vận động, chỉ vận động thôi!" Mấy lời táo bạo thế này, Điêu Thư Chân thật sự không nghe nổi nữa. Cô vừa nhìn đến nụ cười của sư tỷ đã biết
chắc trong đầu chị toàn mấy thứ bậy bạ, hẳn đang tưởng tượng xem Tống
Ngọc Thành thế này, thế nọ, thế kia cô kiểu gì.
"Vận động thôi,
vận động, chị hiểu." Vương Diễm Diễm trưng vẻ 'em không cần giải thích,
chị biết hết mà', sau đó đóng cửa rời đi nhanh như chớp.
Điêu Thư Chân đỡ trán thở dài. Đúng là ma xui quỷ khiến mà, cô thầm than. Trước
giờ chỉ có cô chọc cho người ta nhộn nhạo, không ngờ cũng có ngày mình
bị người khác trị thành ngoan ngoãn. Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy,
trời xanh đâu tha cho ai.
Suy nghĩ của cô bay xa, trở lại ngày hôm đó.
Tống Ngọc Thành ngồi trên sô pha, đôi đồng tử kép nhìn chằm chằm vào cô như
thú dữ lười nhác nhìn chằm chằm con mồi bé nhỏ đang nhảy nhót, chờ đối
phương tự nộp mình.
Ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén rơi trên làn da
Điêu Thư Chân như tia X rà quét cả người cô từ đầu tới chân, không còn
gì riêng tư, che giấu. Cô thế mà lại không quá dám đối diện với đôi đồng tử kép kia, lòng chợt lĩnh ngộ lời trên sách cổ đã nói: đồng tử kép, là đế vương. Sách sử ghi lại những nhân vật lẫy lừng như Thương Hiệt, Ngu
Thuấn, Trùng Nhĩ, Hạng Võ, Lã Quang, Cao Dương, Ngư Câu La, Lý Dục đều
có đồng tử kép. Điêu Thư Chân không thể chiêm ngưỡng phong thái của họ,
lại được cảm nhận sự áp bách mãnh liệt từ phía Tống Ngọc Thành.
Điểm đặc biệt một mắt hai đồng tử của Tống Ngọc Thành vô cùng rõ ràng. Giữa
tròng đen sẫm màu, hai đồng tử dính vào nhau thành hình "8" nằm ngang.
Đặc biệt khi cô nàng nhìn vào bạn ở cự li gần, ánh mắt ấy trông càng
thêm thâm sâu, u lãnh.
"Chị từng tán bao nhiêu chị gái?" Đốt ngón tay thon dài của Tống Ngọc Thành phản chiếu hình ảnh xinh đẹp trên mặt
bàn kính, mỗi lần gõ nhẹ lên mặt kính chẳng khác nào gõ vào lòng Điêu
Thư Chân, "Một chữ số, hai chữ số,..."
"... thậm chí ba chữ số?"
Mồ hôi Điêu Thư Chân túa ra như mưa, mặt đỏ hệt cái bàn ủi, trên dưới đều
ướt đẫm. Giữa ham muốn bốc hơi bay lên, cảm giác xấu hổ, sợ hãi, áy náy
hòa vào nhau thành thứ cổ độc chí mạng, dụ dỗ cô lao đầu vào lửa, khiến
cô hoa mắt, say mê.
Biết rõ sẽ vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt, thế mà vẫn khăng khăng tiến về phía trước.
Hai chân Điêu Thư Chân nhũn ra, gần như không ngồi nổi.
Theo bản năng, cô muốn bắt chước những đối tượng ngoan ngoãn từng gặp trước
đó, trượt khỏi ghế, quỳ trên tấm thảm lót dưới bàn trà, sau đó e dè quan sát sắc mặt người nắm quyền, rồi lại kề sát, cọ mặt vào ống quần đối
phương, nịnh nọt làm người nọ vui, khẩn cầu được người nọ khoan thứ, chỉ mong tránh được nỗi đau đớn thể xác.
Nhưng tất cả những điều đó
chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Lòng tự trọng của kẻ đã quen nắm quyền
cản trở bước đi của cô, song ham muốn lại thôi thúc cô tiến về phía
trước. Cô kẹt tại nơi giao thoa giữa nóng và lạnh, bối rối không biết
phải làm sao. Những ham muốn bốc hơi hóa thành nước đọng trên người, dẫn ra càng nhiều sự ướt át, tích thành tai họa.
"Không nói gì." Tống Ngọc Thành bước đến, vươn tay nắm cằm cô, chậm rãi nói, "Không sao, chúng ta từ từ tới."
Điêu Thư Chân bị bắt nâng cằm, lộ ra phần yếu ớt nhất trên người là cổ họng. Dù từng bị kề dao vào cổ không ít lần, thế nhưng chỉ bại lộ trước ánh
mắt của Tống Ngọc Thành thôi thì cô đã cảm thấy như có cơn gió cắt qua
làn da, mạch máu. Máu nóng phún lên cả trần nhà.
Mùi hương hoa cỏ như u lan trên người Tống Ngọc Thành mang tính công kích mãnh liệt, hệt một chiếc lưới lớn kín mít bao trùm lấy Điêu Thư Chân. Con nhện ăn thịt chiếm giữ ngay trung tâm, điều tra từng động tĩnh nhỏ nhất từ mỗi sợi
tơ, chờ đợi sâu con chui đầu vào lưới, sau đó bình thản bơm chất độc
thần kinh, khiến cô biến thành món ăn trên bàn cơm.
Hai chân Điêu Thư Chân mềm nhũn, cuối cùng vẫn trượt khỏi sô pha, thấp thỏm lo sợ quỳ xuống. Mồ hôi lạnh chảy ròng hai bên thái dương. Nơi nào đó khó nói lại càng ướt át.
Tài liệu nhảy ra từ mạng nội bộ gọi tâm trí Điêu
Thư Chân quay trở lại. Cô mở điều hòa, thoáng xua đi nhiệt độ trên gò
má, miễn cưỡng ghìm cái suy nghĩ đang lửng lơ lại, tập trung vào hồ sơ
vụ án.