Điêu Thư Chân vừa dứt lời thì Tống Ngọc Thành đã xách rương xuất hiện ngay
cửa. Sau một giây ngập ngừng, cô nàng nhanh chóng bước về phía này, kéo
chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống.
Hội trường như bị ấn nút
tạm dừng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía chuyên viên giám định pháp y
Tống Ngọc Thành vừa đến, mong cô có thể mang theo một vài manh mối khác
thường.
"Xin lỗi các vị. Những mảnh thi thể lụn vụn quá, cộng
thêm bị nồi áp suất hầm nhừ dẫn đến biến đổi về kết cấu tổ chức trong cơ thể, biến đổi phân tách DNA cùng với protein biến tính nên công tác của chúng tôi tiến hành rất khó khăn, tạm thời không có phát hiện gì đặc
biệt. Phát hiện duy nhất là xác định được nguồn gốc thi thể đúng là Âu
Dương Thuận Phong." Tống Ngọc Thành từ tốn nói.
Dù đã đoán được kết quả này từ trước nhưng trên mặt mọi người vẫn khó nén nỗi thất vọng.
"Tuy nhiên," Tống Ngọc Thành tạm dừng, nhìn sang Điêu Thư Chân. Cô nàng này
còn nghịch ngợm chớp chớp mắt với cô, như đã ngầm biết rõ lời cô sắp
nói.
"Bên cạnh những nội dung khoa học pháp y, chúng tôi còn có một phát hiện ngoài ý muốn."
"Sau khi cẩn thận kiểm tra, khám nghiệm, chúng tôi phát hiện thi thể Lý Bình bị phân thành 324 mảnh." Tống Ngọc Thành nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Tống Ngọc Thành, hoàn toàn không hiểu điều đó thì tính là phát hiện gì.
Tống Ngọc Thành toan đứng lên giải thích, song Điêu Thư Chân đã nắm tay cô,
nhẹ nhàng ôm eo đè cô ngồi xuống, sau đó ung dung đứng dậy, bấm vài cái
lên màn hình điện thoại, chuyển phát một tin nhắn đến từ Phòng Thông tin của tỉnh.
Mọi người cúi đầu xem thử, sắc mặt cũng khác nhau thấy rõ. Phần lớn lộ vẻ ngộ ra, vỡ lẽ, song vẫn có người mặt ủ mày chau, lơ
ngơ chưa hiểu.
"Các vị, chắc mọi người đều đã thấy tin nhắn từ
Khoa Giám định của tỉnh, xác định những hình ảnh đó là từ 324 cô gái
khác nhau, đều từng phát sinh quan hệ với Lý Bình. Qua điều tra lịch sử
trò chuyện của Lý Bình thì phần lớn các cô gái ấy có mối tình sớm nở tối tàn với hắn, chỉ số ít duy trì mối quan hệ từ một tháng trở lên."
"Thằng nhãi này, diễm phúc không cạn nha." Một nam cảnh sát trẻ tuổi buông lời cảm thán, "Cuộc sống của người ta đúng là phong phú, từng phát sinh
quan hệ với bao nhiêu cô nàng như thế. Nếu không phải xảy ra chuyện này
thì hắn còn cưới tiểu thư xinh đẹp, giàu có nhà họ Chu nữa, đúng là
người thành công mà."
"Cơ mà dòm mặt mũi hắn đâu thấy đẹp trai gì lắm. Nếu xét đến hoàn cảnh gia đình, giáo dục thì cũng chỉ là một người bình thường. Hắn có tài đức gì..." A Phong nói, giọng nghe chua chua.
"Đúng vậy. Muốn biết rõ động cơ của hung thủ thì sao chúng ta không thử nhìn
xem rốt cuộc nạn nhân là người như thế nào, đã làm những chuyện gì?"
Điêu Thư Chân nói một cách thong thả, "Chúng ta đã biết Âu Dương Thuận
Phong, tên thật là Lý Bình, căn bản không phải nhân viên nghiên cứu của
đơn vị quân sự bí mật nào đó như hắn đã tự xưng, vậy nên người ngoài
không thể tra được thông tin, lai lịch của hắn... Trên thực tế, ngay cả
thân phận này cũng là bịa đặt thì làm sao mà có thông tin, lai lịch
được?"
"Quay lại vấn đề mấu chốt 'loser cặp với nữ thần", thật ra mọi người đang ngồi đây, nếu không phải đã kết hôn lâu thì cũng là độc
thân quá lâu, chắc không biết một phương thức gọi là PUA."
Những
cảnh sát hơi lớn tuổi nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Một nữ cảnh sát trẻ
nói: "Tôi biết. Từng có tin tức về một nữ sinh trường đại học nổi tiếng
bị bạn trai PUA xong rồi tự sát, đợt đó rầm rộ lắm. Tôi có nghe nói
chuyện này."
"Đúng vậy. Thoạt tiên thì PUA là một môn về tiếp cận và giao tiếp giữa con người với nhau trong tâm lý học, nhưng sau này
lại bị một số kẻ dùng để tẩy não và thao túng tâm lý đối tượng yêu
đương, thậm chí điều khiển đối phương tự sát hoặc làm ra những hành vi
tự làm hại bản thân để chứng minh mình đã chinh phục hoàn toàn đối
tượng, từ thể xác đến tinh thần." Điêu Thư Chân nói, mặt lộ vẻ thương
xót, "Tôi biết mọi người đều cảm thấy rất khó tưởng tượng, tẩy não và
thao túng tâm lý sao lại dễ dàng thế được?"
"Thật ra không phải.
Nói thật, tẩy não một người không khó hơn xóa thông tin trong một cái
đĩa CD là bao. Người bình thường sẽ không thể xâm nhập tư tưởng một
người khác, cánh cửa phòng vệ của bản thân cũng sẽ ngăn cản người ngoài
tiến vào. Nhưng kẻ tấn công PUA tay cầm chìa khóa có thể mở cửa lòng
người khác, dùng thân phận giả tạo, hoa mỹ dụ dỗ người khác vui vẻ phục
tùng mình, thăng lên cấp bậc vương giả trong trò chơi tình ái."
"Kinh nghiệm có thể khiến người ta trở thành chuyên gia trong lĩnh vực này.
Một người bình thường, cả đời có thể chỉ yêu đương năm ba lần, nhưng một cao thủ PUA, chơi trò chơi tình ái với mấy trăm người, đã nằm lòng tâm
lý và hành vi của người khác phái."
"Làm thế nào để dụ dỗ nàng
cắn câu, làm thế nào dùng một cái 'quá khứ' không giống bình thường khơi lên sự hứng thú của nàng đối với bạn, làm thế nào gia tăng sự tò mò và
cảm tình của nàng dành cho bạn qua cách trò chuyện, làm thế nào để khen
thưởng và đả kích nàng một cách chính xác, xoáy sâu, từ đó hoàn toàn
thuần hóa, rồi làm thế nào để tạo ra biểu hiện như tâm linh tương thông, để nàng cảm nhận được sự lãng mạn và thân mật? Những kỹ năng mà cao thủ PUA nắm giữ vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường, thế nên
thoạt trông nó mới khó tin như thế."
"Nói một cách dễ hiểu thì
hẹn hò với đối tượng xem mắt ba tháng, không chừng đối phương thích xem
phim thể loại gì bạn còn chưa biết, nhưng ở cùng chuyên gia tâm lý học
một tiếng thì chuyện lúc bé bạn bị bạn học trong lớp cười nhạo vì quần
lót thủng một lỗ, từ đó thề phải trở nên nổi bật, thành công, họ cũng
biết được. Khiếm khuyết trong tính cách, sự tiếc nuối, niềm kiêu hãnh,
vết thương trong quá khứ và hy vọng với tương lai của bạn, tất cả đều
phơi bày rõ ràng trước một người khác."
Điêu Thư Chân cong môi
cười, ý cười rất nhạt, không khiến đôi mắt hổ phách kia thấm màu sắc
động lòng mà ngược lại, còn làm nỗi cô đơn trong đó hiện rõ, như chìm
trong hồi ức gì đó rất khó chịu.
Một bàn tay vươn đến dưới mặt
bàn, đan chặt vào bàn tay khuất khỏi ánh mắt người khác của Điêu Thư
Chân. Lòng bàn tay lạnh lẽo, mềm mại, lại như người đi biển đang lạc lối giữa màn sương thấy được ánh hải đăng, như sợi thừng cột chắc vào con
thuyền giữa mưa dây gió giật, như ánh sao mai với người đang ngụp lặn
trong vũng lầy, khiến trái tim đang trôi dạt của Điêu Thư Chân được vững vàng thả neo trong bến cảng êm đềm.
Đừng sợ, em đây.
Điêu Thư Chân cong khóe môi, bàn tay cũng siết lực, nắm trở lại. Mười ngón
đan xen, lòng bàn tay dán chặt. Dù đang trong cuộc họp thảo luận vụ án
nhưng vẫn có một thứ tình cảm ấm áp, lâu dài lặng lẽ chảy xuôi giữa hai
người.
Nhân gian nhôn nhao ầm ĩ, dơ bẩn xấu xa, nhưng ta nâng niu gửi người vào chốn yên lành trong cõi lòng.
"Nói đến bức ảnh được chiếu tại hiện trường hôn lễ. Căn cứ vào bằng chứng mà Phòng Thông tin điều tra được thì đương sự hoặc là không hề biết Lý
Bình đã chụp hình ảnh riêng tư của mình, hoặc là đã bị hắn khống chế,
buộc phải chụp những bức ảnh đó để chứng tỏ 'lòng trung thành' hay 'tình yêu'." Điêu Thư Chân nghiến răng, tức giận bất bình, nói tiếp, "Những
cô gái bị hại này, có tổng cộng 324 người."
"Ý là hung thủ vì báo thù cho bọn họ nên mới sát hại Lý Bình ư?" Hách Nhân cau mày nói, "Nếu
vậy thì thật ra hung thủ đã chỉ rõ cho chúng ta biết rồi, nhưng chúng ta lại xem nhẹ manh mối đơn giản, lộ liễu ấy."
"Phải. Lần đầu tiên
nhìn đến mảnh thi thể ở hiện trường vụ án, ngoại trừ cảm giác buồn nôn
theo phản xạ ra thì tôi đã nghĩ... tại sao phải chặt vụn như thế? Nếu để né tránh điều tra thì nấu chín, băm nát rồi xả xuống cống thoát nước,
hoặc vứt trong thùng rác chẳng phải êm đẹp, thần không biết quỷ không
hay rồi sao?"
"Nhưng hung thủ lại mạo hiểm ném thi thể vào nơi tổ chức hôn lễ. Đằng sau hành vi không phù hợp lẽ thường này cất giấu ham
muốn gì?" Điêu Thư Chân nói.
"Hung thủ đã nói rõ cho chúng ta biết, tôi là tôi muốn báo thù cho những cô gái ấy mà phanh thây thằng khốn Lý Bình đó đấy."
"Hắn PUA 324 cô gái thì tôi cắt hắn thành 324 mảnh." Giọng nói trong lẻo,
lạnh lùng của Tống Ngọc Thành vang vọng trong hội trường như một dòng
nước đá tưới thẳng vào đầu, khiến mọi người rét buốt. Cảm giác hưng phấn run rẩy bò lên sống lưng, "Không phải nhất thời quá khích giết người
trả thù mà là một vụ mưu sát đã được lên kế hoạch từ trước."
Sau khi cuộc họp thảo luận vụ án kết thúc, cảnh sát bước đầu xác định phương hướng điều tra như sau:
Thứ nhất, hợp tác với Phòng Thông tin của tỉnh, tiến hành điều tra mỗi cô
gái từng bị Lý Bình PUA, trọng điểm là những người gặp biến cố lớn trong cuộc sống thời gian gần đây;
Thứ hai, dưới sự trợ giúp của đơn
vị kiểm soát giao thông, trích lục video theo dõi gần nhà nghỉ vào đêm
xảy ra án mạng, tập trung quan sát những người kéo vali hành lí cỡ lớn;
Thứ ba, điều tra những mối quan hệ xã hội có liên quan của Lý Bình, tiến
hành điều tra thường quy với vị hôn thê Chu Liễm Diễm, xác minh cô ta có dính líu hay không.
Sau khi tan họp, Điêu Thư Chân ngồi lên ghế phụ chính con xế yêu nhà mình, chờ Tống Ngọc Thành đến lái xe.
Khi đến nơi, thứ Tống Ngọc Thành nhìn đến chính là dáng vẻ nặng nề tâm sự, cau mày phiền muộn của Điêu Thư Chân.
Tống Ngọc Thành hiểu ý không quấy rầy suy nghĩ của chị, chỉ tự động lên xe, nổ máy, lăn bánh ra đường.
"Còn đang suy nghĩ về vụ án à?" Giọng Tống Ngọc Thành vang lên cùng cơn gió
ấm cuối xuân đầu hạ, thoảng hương hoa lá. Điêu Thư Chân chợt cảm thấy
tâm trạng thoải mái hơn khá nhiều, vụ án bí ẩn chưa phá cũng không còn
phiền lòng đến thế.
"Suy đoán chắc chắn không sai được, nhưng chị cứ cảm thấy hình như đã bỏ qua điểm mấu chốt gì đó." Đốt ngón tay phải
của Điêu Thư Chân gõ lên bệ cửa. Cô nói với giọng phiền não, "Vụ án uẩn
khúc này cứ cho chị một cảm giác quen thuộc khó tả."
"Ý chị là vụ án ở trường trung học Hồng Tinh kia à?" Tống Ngọc Thành nói.
"Chính xác!" Điêu Thư Chân vỗ tay cái đét, hệt vừa rẽ mây nhìn đến mặt trời.
Thứ trực giác mông lung nào đó như bị những lời này của Tống Ngọc Thành
đâm thủng, trở nên rõ ràng, "Hai vụ án này, bất luận là nạn nhân, cách
thức gây án hay là mô hình tư duy mà hành vi của hung thủ phản ánh đều
có độ tương tự rất cao, rất giống do cùng một người gây ra."
"Em
còn nhớ vụ án ở hành lang ngắm cảnh ven sông không?" Đôi mày Điêu Thư
Chân càng lúc càng chau chặt. Cô nói nhanh hơn, khá kích động, "Chị cứ
cảm thấy giữa ba vụ án này có mối liên hệ bí ẩn gì đó..."
"Nói
cách khác, là do cùng một người gây nên!" Điêu Thư Chân cười cười, tiếp
tục nói, "Nhưng ngay cả việc liên hệ vụ chặt xác và vụ ở trường trung
học Hồng Tinh chị cũng không có căn cứ chính xác. Tất cả chỉ là phỏng
đoán chủ quan của chị, càng không cần phải bàn đến vụ ở hành lang ngắm
cảnh. Chắc là Cục Cảnh sát thành phố C sẽ không chấp nhận kiến nghị của
chị đâu."
"Phải tìm ra căn cứ mới được." Điêu Thư Chân nói với vẻ trầm ngâm. Cô hơi khép mi. Rất nhiều manh mối lần lượt hiện lên trước
mắt cô như sắp chắp nối thành bức họa chân tướng, song lại bị trống ngay phần quan trọng nhất."
Cảm giác không đoán được ấy khiến cô bực
bội, muốn lục tìm thuốc hút trong túi theo thói quen. Lục túi phải xong
lại chuyển sang lục túi trái, qua lại mấy lần mới sực nhớ ra mình đã hứa với Tống Ngọc Thành sẽ hút ít lại, lâu rồi không mang thuốc trong người nữa.
Lão Điêu, mày nghe lời em ấy như vậy, mày hết thuốc chữa
rồi. Điêu Thư Chân thầm cười mắng một tiếng trong lòng. Sau giây phút
phân tâm ấy, cảm giác lo âu, căng thẳng vì vụ án hóc búa cũng phai đi
nhiều.
Thấy Điêu Thư Chân đã hồi thần, Tống Ngọc Thành bèn hỏi:
"Lúc nói đến PUA trong cuộc họp thảo luận, tại sao chị lại lộ ra biểu
cảm ấy?"
Điêu Thư Chân giả ngu: "Biểu cảm gì cơ?"
Tống Ngọc Thành lạnh nhạt nói: "Chị là kẻ tái phạm hay dùng PUA à?"
_____________
PUA, viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu là nghệ thuật giao tiếp nhưng sau
đã biến tướng thành chiêu trò dụ dỗ, lừa tình nhằm mục đích cuối cùng là tình dục (hoặc tiền).
Phân biệt với thao túng tâm lý
(Gaslighting) nhó, dù 2 cái nghe có vẻ giống. Gaslighting là quá trình
kéo dài hơn, khiến nạn nhân nghi ngờ bản thân, cuối cùng đạt mục đích
thao túng nạn nhân.
Nôm na thì PUA là làm sao tán được để kéo lên giường còn Gaslighting là làm sao kiểm soát suy nghĩ và hành vi của nạn nhân