Một lá thư từ trên trời rơi vào đầu của Huyền Vũ, cậu ta mở lá thư ra
xem thì bỡ ngỡ vì trong thư chỉ có vài dòng chữ ngắn gọn là hãy cảnh
giác.
Huyền Vũ bất lực thốt lên:“cậu có cần lạnh lùng đến mức vậy không?”
Mọi người đang trò chuyện với Hàng lão vui vẻ thì Huyền Vũ đi ra cới khuôn mặt rất ức chế làm tất cả toát mồ hôi lạnh.
Uyển Mộng ngơ ngác hỏi:“huynh ấy bị sao vậy?”
Đại Cảnh Hùng lắc đầu nói:“biết chết liền”
Lâm Oách thờ ơ nói:“có lẽ hắn đang thất tình đó”
Bách Minh thì cười nghiêng ngả.
Ở Tuyệt Thần Giới, Thiên Tuyết đang ném hết đồ đạc để trút hết bực tức mà các thần đế cũng chẳng ai dám ngăn cản cô ta.
Thiên Tuyết tức giận hét lên:“tất cả thuộc hạ phái đi đều bị giết hết sao?”
Phong chủ gật đầu đáp:“đúng vậy, không sót một người”
Thiên Tuyết nghiến răng nói:“khốn nạn, tất cả là lũ vô dụng”
Cô ta cầm kiếm lên chém hết những thần đế có mặt ở đó làm máu nhuốm đỏ một vùng trời.
Vì Thiên Tuyết chiếm ngôi của Hạ Diệp Ân mà đã khiến Tuyệt Thần Giới suy
tàn nhưng bây giờ chính tay cô ta lại đang từ từ biến Tuyệt Thần Giới
càng ngày càng mục nát hơn bao giờ hết.
Nhóm của Huyền Vũ được người dân đối đãi vô cùng chu đáo với những món ăn vô cùng thịnh
soạn nhưng không kém phần dân dã như nước trà xanh, một đĩa khoai lang
luộc, một tô canh cua tập tàng và nhiều món ăn khác. Mọi người cũng
không khách sáo hay ngại ngùng như lúc đầu nữa mà ăn uống vô cùng nhiệt
tình chỉ riêng Huyền Vũ chỉ ăn cơm trắng.
Sau khi tất cả ăn xong thì những người dân dọn dẹp chén đĩa.
Bách Minh ăn xong thì luyện kiếm, Huyền Vũ thì cảnh giác với ngôi làng này
hơn, Lâm Oách chỉ ngồi uống trà với Hàng lão, Uyển Mộng thì đi lên
giường nằm ngủ còn Đại Cảnh Hùng cũng cầm đao ra luyện tập.
Một
phi tiêu bay đến nhưng may mắn Đại Cảnh Hùng đỡ được hắn tức giận nhìn
vào hướng mà phi tiêu bay ra thì thấy cô bé Uyển Mộng đang ngủ mà hắn
bỗng nhiên nhớ lại lúc Lưu Thế Nhất bị phi tiêu tấn công thì con nhóc
Uyển Mộng lúc đó ngủ sau lưng Lưu Thế Nhất mà Bách Minh và Lâm Oách thì
lúc đó không có cơ hội ra tay. Vậy không lẽ là con nhóc này làm sao?
Đại Cảnh Hùng nhìn Uyển Mộng đang ngủ say thì cười ngây ngô nói:“chắc không phải đâu, làm sao một pháp sư mạnh như vậy lại bị một con nhóc tấn công được chứ. Rốt cuộc ai mới là nội gián đây, nếu mình không tìm ra thì
tất nhiên không thể hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân được rồi”
Huyền Vũ suy nghĩ nói:“mình nhớ từng nghe tên ngôi làng này ở đâu rồi? nhưng
rốt cuộc đây là nơi nào mà Hoàng Tiểu Long cũng phải bảo mình cảnh giác? Với thực lực như mình mà cậu ta cũng không yên tâm mà viết trong lá thư như vậy chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà có lẽ thật sự ngôi làng này
còn đang che giấu chuyện gì đó rất bí hiểm không muốn cho người lạ biết. Tốt nhất mình nên tìm hiểu nhiều điều hơn về nơi này”
Có hai người dân đi qua, Huyền Vũ nhanh trí trốn đi.
Huyền Vũ nhìn hai người vừa đến là một nam và một nữ.
Người nam nói:“không biết vì sao trưởng làng lại đối đãi tử tế với người lạ
vậy nhỉ? Những người lạ khác thì đều bị chúng ta tế sống cho những bộ
xương khô ăn rồi, còn những người lạ này lại được đích thân trưởng làng
đốu đãi tốt với bọn họ”
Người nữ thở dài nói:“thôi, đừng nghĩ
nhiều nữa. Trưởng làng sẽ không làm điều vô nghĩa đâu, hy vọng đám người kia không phải lũ có tham vọng”
Hai người dân cùng nhau cười rồi rời đi.
Huyền Vũ nghe hai người đó nói xong thì lạnh sống lưng, cậu ta càng chắc chắn những chữ trong thư Hoàng Tiểu Long nói là vô cùng có giá trị.
Bây giờ Huyền Vũ phần nào đó có thể khẳng định phải rời khỏi ngôi làng bí ẩn này càng sớm càng tốt.